Chương 2 - Chín Mươi Chín Cách Khiến Tra Nam Sập Tiệm
Tôi đứng dậy, đi về phía chiếc tủ sát tường trong phòng khách – nơi cất giữ các giấy tờ quan trọng trong nhà. Tôi mở ngăn kéo trên cùng, tìm đúng một bìa hồ sơ cứng.
Bên trong là một tờ giấy. Đã được in sẵn, mực đã khô. Tôi đã ký tên mình, chỉ chừa trống chỗ ký của anh ta.
Đơn ly hôn.
Tôi đã in nó từ vài tháng trước, vào một đêm khóc ướt gối đến nghẹn ngào. Khi đó tôi chỉ nghĩ: tay có cầm lấy cái gì đó, thì lòng có khi bớt trống rỗng hơn.
Không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Tôi cầm theo bản thỏa thuận, quay trở lại bàn ăn.
Mẹ chồng nhìn chằm chằm vào tay tôi. Khi thấy rõ hàng chữ in đậm ngoài bìa, mắt bà trừng lớn, mặt cứng lại như hóa đá. Lớp phấn dày trên má bà run lên nhẹ nhẹ.
“Thẩm Tri Vi! Cái… cái thứ cô cầm là cái gì! Cô điên rồi hả?!”
Tôi không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn dừng trên thỏi son màu hồng đào đang nằm chễm chệ trên bàn ăn – thỏi son như đang thách thức cả thế giới.
Rồi, tôi giơ tay lên, dứt khoát đập bản thỏa thuận ly hôn xuống bên cạnh thỏi son.
“Bộp!”
Tiếng vang dội bật lên giữa căn bếp đang chết lặng, khiến cả chiếc đèn chùm pha lê trên trần cũng khẽ rung lên.
Mẹ chồng tôi như con mèo bị giẫm vào đuôi, bật dậy, ngón tay gần như chọc vào mặt tôi:
“Thẩm Tri Vi! Cô muốn làm gì hả! Cô dám phản rồi đấy à?! Chỉ là một cây son rẻ tiền thôi, có đáng không?! Cô đòi ly hôn cái gì?! Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ! Nhà họ Lục chúng tôi không thể chịu cái nhục này!
Thời Dự nó ưu tú như thế, bỏ cô ra là bao nhiêu gái trẻ xinh đẹp nhà lành lao vào liền! Còn cô thì sao? Rời khỏi Thời Dự, cô là cái thá gì? Cô định sống bằng gì? Ăn gió uống sương chắc?!”
Nước miếng của bà ta gần như bắn vào mặt tôi, giọng điệu đầy kẻ cả, như thể bà vốn dĩ có quyền mắng tôi bất cứ lúc nào.
Từng lời độc địa như mũi kim tẩm độc, đâm liên tục vào da thịt.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cúi đầu chịu đựng, hoặc chui vào phòng, âm thầm lau nước mắt.
Nhưng hôm nay, thỏi son ấy như một chiếc chìa khóa, mở toang cánh cổng giam giữ tất cả ấm ức và phẫn nộ của tôi suốt bao năm qua.
Tôi nhìn gương mặt đang méo mó vì giận dữ kia, nhìn cây son chói mắt và bản thỏa thuận ly hôn lạnh lùng nằm trên bàn — trong lòng như có mặt hồ bị đóng băng từ lâu, nay rạn ra một đường nứt lớn.
Tôi bật cười khẽ. Không phải vui vẻ, mà là nụ cười của sự buông bỏ, mang theo cay đắng, chua chát – và nhẹ nhõm.
“Mẹ nói đúng.”
Giọng tôi không lớn, nhưng rõ ràng và vang dội, át cả tiếng quát mắng của bà ta. Một thứ bình thản sắc lạnh, đủ xuyên qua mọi huyên náo.
“Con trai mẹ, Lục Thời Dự, quả thật rất ‘ưu tú’.”
Ánh mắt tôi lướt qua thỏi son “sát trai” kia, rồi dừng lại trên gương mặt đầy giận dữ và hoang mang của mẹ chồng.
“Anh ta đúng là… xứng đáng có một người phụ nữ ‘biết điều’ hơn.”
Căn phòng im phăng phắc.
Trương Ngọc Phân há hốc miệng, như một con vịt bị bóp cổ. Đôi mắt trợn tròn, bốc lửa, tràn ngập tức giận và không thể tin nổi.
Bà ta chắc chắn chưa từng nghĩ, người con dâu luôn nhu mì, thậm chí có phần nhút nhát như tôi, sẽ có ngày dám nói ra những lời như vậy, dám đưa đơn ly hôn, lại còn dám ném thẳng vào mặt bà.
“Cô… cô…”
Bà ta chỉ tay vào tôi, tay run bần bật, lồng ngực phập phồng dữ dội:
“Thẩm Tri Vi! Đồ vong ân phụ nghĩa! Nhà họ Lục chúng tôi có lỗi gì với cô hả?! Cho cô ăn, cho cô mặc…”
“Cho tôi ăn mặc?” – Tôi lạnh lùng cắt ngang, giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ đều như tảng đá đập thẳng xuống bàn.
“Cưới nhau năm năm, tôi tiêu đồng nào, tôi đều ghi sổ.
Căn nhà này, tiền đặt cọc là bố mẹ tôi chi. Tiền trả góp là hai vợ chồng cùng gánh. Chi tiêu trong nhà – từ sửa tủ lạnh đến gói giấy vệ sinh – thứ nào không phải tôi tính từng đồng?
Thẻ lương của Lục Thời Dự, tôi chưa bao giờ chạm vào.
Anh ta mỗi tháng đưa bao nhiêu tiền sinh hoạt, mẹ thử hỏi xem có đủ mua nổi một cái áo sơ mi của anh ta không?”
Mặt bà ta đỏ bừng rồi tái xanh Những sự thật mà trước giờ bà luôn giả vờ không thấy, hôm nay bị tôi vạch trần từng cái một, không còn đường rút lui.
Bà ta cố chấp phản bác:
“Thì… thì sao?! Đàn ông đi làm kiếm tiền là lẽ thường tình! Phụ nữ lo việc nhà là bổn phận! Cô…”
“Tôi không biết ngượng sao? Tôi chỉ đang làm đúng ‘bổn phận’ thôi mà.”
Tôi bật cười, giọng giễu cợt rồi đưa tay cầm lấy cây son YSL đỏ rực ấy.
“Làm nội trợ là ‘bổn phận’, có bao gồm việc giữ son hộ nhân tình của chồng không? Có bao gồm cả việc mỗi lần anh ta không về nhà, tôi lại phải bịa lý do để an ủi mẹ chồng ‘cao quý’ này? Có bao gồm việc khi anh ta viện cớ đi ‘tiếp khách’ rồi bỏ mặc gia đình, tôi còn phải hiểu cho nỗi vất vả của anh ta không?”
Tôi càng nói càng nhanh, như thể bao nhiêu năm uất nghẹn và cam chịu dồn hết về cổ họng, rồi vỡ tung ra như đê vỡ. Từng câu chữ đều đỏ rực như máu, như lột trần hết mọi giả vờ.
“Lục Thời Dự đúng là giỏi, giỏi kiếm tiền. Nhưng năm năm qua anh ta cho tôi được gì? Một khoản tiền sinh hoạt cố định mỗi tháng? Những buổi tiệc tùng không đếm xuể và về nhà lúc nửa đêm? Hay là một bà mẹ chồng suốt ngày chì chiết bắt bẻ?
Anh ta đã từng tôn trọng tôi chưa? Tin tưởng tôi chưa? Cho tôi một mái ấm thật sự chưa? Không! Thứ anh ta cho tôi chỉ là cái vỏ bọc ‘bà Lục’ trống rỗng – cùng một thỏi son lạ giấu trong túi áo, thuộc về một người đàn bà khác!”
Mẹ chồng tôi bị dồn đến mức không còn lùi được nữa, mặt trắng bệch xen đỏ bừng, môi run run nhưng không thể bật ra được một lời nào.
Có lẽ bà ta chưa bao giờ tưởng tượng được, người con dâu ngoan ngoãn suốt bao năm, nay lại “to gan” phản kháng như vậy.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa xoay.
“Cạch.”