Kết hôn bảy năm, lần đầu tiên tôi lục trong túi áo vest của chồng là Lục Cảnh Diễn và tìm thấy một chiếc bông tai kim cương không thuộc về tôi. Mà tôi thì đã rất lâu rồi không đeo trang sức nữa.
Tôi bình tĩnh đặt chiếc bông tai lên bàn ăn trong phòng khách, chờ Lục Cảnh Diễn đưa con về.
Con trai tôi, Lục Tiểu Phong, vừa bước vào đã thấy món đồ lấp lánh ấy liền bĩu môi: “Mẹ lại hoang phí nữa rồi.”
Tôi cố nhịn cơn muốn đánh nó, không đáp, ánh mắt rơi lên người đàn ông đứng phía sau nó.
“Giải thích đi, đây là của người phụ nữ nào?”
Lục Cảnh Diễn không nói, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, gương mặt tuấn tú bỗng cứng lại.
Lục Tiểu Phong nhìn cảnh trước mắt, đột nhiên bật cười ha hả: “Ba! Ba tìm cho con mẹ mới hả? Tuyệt quá!”
Một thằng nhóc mới sáu tuổi bắt chước giọng điệu châm biếm trên mạng, gào vào mặt tôi: “Có bà mẹ ngu ngơ như mẹ, con mất mặt chết đi được, mẹ mau cút khỏi nhà con đi!”
“Cái này giống như là của cô Tôn, tuyệt quá! Con muốn cô Tôn làm mẹ của con, cô Tôn xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa còn rất thích ba.”
Từng lời từng chữ đều đâm sâu vào tim tôi.
Nghe vậy, nắm đấm của Lục Cảnh Diễn buông lỏng ra.
Anh lấy từ trong tủ giày phía sau ra hai chiếc đập giày, tát một phát lên đầu Lục Tiểu Phong.
Anh trầm giọng, đưa hai cái đập giày cho tôi:
“Vợ ơi, em muốn cái bản to hay cái thanh mảnh?”
Bình luận