Chương 1 - Chiếc Bông Tai Kim Cương Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kết hôn bảy năm, lần đầu tiên tôi lục trong túi áo vest của chồng là Lục Cảnh Diễn và tìm thấy một chiếc bông tai kim cương không thuộc về tôi. Mà tôi thì đã rất lâu rồi không đeo trang sức nữa.

Tôi bình tĩnh đặt chiếc bông tai lên bàn ăn trong phòng khách, chờ Lục Cảnh Diễn đưa con về.

Con trai tôi, Lục Tiểu Phong, vừa bước vào đã thấy món đồ lấp lánh ấy liền bĩu môi: “Mẹ lại hoang phí nữa rồi.”

Tôi cố nhịn cơn muốn đánh nó, không đáp, ánh mắt rơi lên người đàn ông đứng phía sau nó.

“Giải thích đi, đây là của người phụ nữ nào?”

Lục Cảnh Diễn không nói, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, gương mặt tuấn tú bỗng cứng lại.

Lục Tiểu Phong nhìn cảnh trước mắt, đột nhiên bật cười ha hả: “Ba! Ba tìm cho con mẹ mới hả? Tuyệt quá!”

Một thằng nhóc mới sáu tuổi bắt chước giọng điệu châm biếm trên mạng, gào vào mặt tôi: “Có bà mẹ ngu ngơ như mẹ, con mất mặt chết đi được, mẹ mau cút khỏi nhà con đi!”

“Cái này giống như là của cô Tôn, tuyệt quá! Con muốn cô Tôn làm mẹ của con, cô Tôn xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa còn rất thích ba.”

Từng lời từng chữ đều đâm sâu vào tim tôi.

Nghe vậy, nắm đấm của Lục Cảnh Diễn buông lỏng ra.

Anh lấy từ trong tủ giày phía sau ra hai chiếc đập giày, tát một phát lên đầu Lục Tiểu Phong.

Anh trầm giọng, đưa hai cái đập giày cho tôi:

“Vợ ơi, em muốn cái bản to hay cái thanh mảnh?”

1

Tôi nhìn hai cái đập giày mà Lục Cảnh Diễn đưa tới, một cái bằng gỗ đàn, dày và nặng, nhìn cái là biết chuyên dùng để đánh người.

Cái còn lại bằng nhựa, mỏng và dài, đoán chừng có thể để lại dấu đỏ rất đẹp.

Ngọn lửa bảy năm hôn nhân tưởng chừng đã sắp bùng nổ, lại bị mấy lời phản chủ của con trai dội cho một gáo nước lạnh, giờ phút này lại bất ngờ thấy buồn cười.

Tôi còn chưa kịp chọn, Lục Tiểu Phong đã “oa” một tiếng khóc òa lên, tiếng khóc vang trời như thể chịu oan ức tày trời.

“Ba đánh con! Ba vì bà già ngu ngốc này mà đánh con!”

Nó vừa khóc vừa giậm chân, thân hình bé nhỏ run lên vì tức giận, “Con ghét ba! Con cũng ghét bà ta! Con muốn cô Tôn làm mẹ!”

Sắc mặt Lục Cảnh Diễn đen như đáy nồi.

Không nói hai lời, anh cầm lấy cái đập giày gỗ đỏ dày nặng kia, “bốp” một phát vào mông Lục Tiểu Phong.

Một cú đánh dứt khoát, tiếng khóc của Lục Tiểu Phong lập tức nghẹn lại, cả người sững sờ, rồi ngay sau đó khóc lóc thê thảm hơn.

“Ba còn đánh nữa! Con muốn báo công an bắt ba! Bạo lực gia đình!”

Tôi lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không có ý định can ngăn.

Lục Cảnh Diễn xách đứa con đang gào khóc thảm thiết đặt vào góc tường, bắt nó đứng đó suy ngẫm, sau đó mới quay lại đối diện với tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy mệt mỏi và áy náy.

“Vợ à, xin lỗi em, là anh không dạy con tử tế.”

Anh cầm lấy chiếc bông tai trên bàn, nhíu mày: “Thứ này hình như đúng là của cô Tôn thật, nhưng anh cũng không biết sao nó lại nằm trong túi áo anh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt của Lục Cảnh Diễn rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch, khi còn trẻ từng khiến biết bao cô gái mê mẩn vì là mắt đào hoa, giờ đây đã thấm đượm năm tháng, càng thêm sâu lắng.

Anh chưa bao giờ nói dối tôi, điều này tôi rõ hơn ai hết.

Nhưng sự xuất hiện của chiếc bông tai này, lại giống như một cái gai, đâm vào tim tôi.

“Cô Tôn, chính là người dạy Ngữ văn lớp con mình, cô xinh đẹp đó phải không?” Tôi hỏi.

“Ừ.” Lục Cảnh Diễn gật đầu, bổ sung: “Nhưng anh không thấy cô ta đẹp.”

Ý chí cầu sinh rất mạnh, đáng tiếc hiện tại không đủ để làm tôi nguôi giận.

“Vậy cái này giải thích sao đây?” Tôi chỉ vào bông tai.

Lục Cảnh Diễn còn chưa kịp mở miệng, Lục Tiểu Phong ở góc tường sụt sịt mách lẻo: “Chính là của cô Tôn! Hôm nay con thấy cô Tôn đeo, sau đó rơi mất một bên, cô ấy tìm mãi không thấy.”

“Hôm nay cô ấy còn nói, hy vọng một anh đẹp trai nhặt được, như vậy cô ấy sẽ lấy thân báo đáp.”

“Cô Tôn trước giờ vẫn khen ba đẹp trai…”

Tôi và Lục Cảnh Diễn nhìn nhau, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Lục Cảnh Diễn bước tới, xách Lục Tiểu Phong đang khóc sướt mướt lại, giọng điệu chưa từng nghiêm túc đến thế: “Lục Tiểu Phong, con nói thật cho ba biết, có phải con nhặt được bông tai của cô Tôn rồi bỏ vào túi áo ba không?”

Ánh mắt của Lục Tiểu Phong lảng tránh, môi chu lên như có thể treo được bình dầu, không nói lời nào.

“Nói!” Giọng Lục Cảnh Diễn lạnh thêm mấy phần.

Lần này, Lục Tiểu Phong không chịu nổi nữa, lại òa khóc lần nữa: “Con chỉ muốn cô Tôn trở thành người nhà mình thôi! Cô Tôn tốt như vậy, đâu có giống mẹ, suốt ngày mặc đồ ngủ cũ, tóc tai bù xù, chẳng đẹp tí nào! Bạn con đều cười nhạo con, nói mẹ con giống bảo mẫu ấy!”

2

Lời trẻ con vô tâm, lại làm người ta đau nhất. Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

Kết hôn bảy năm, tôi từ một tinh anh nơi công sở, một ngôi sao mới nổi có chút danh tiếng trong giới thiết kế, biến thành một bà nội trợ ngày ngày xoay quanh bếp núc và con cái.

Tôi từ bỏ ước mơ, từ bỏ hào quang, chỉ để giữ gìn mái nhà này.

Đến cuối cùng, trong mắt chính con ruột của tôi, tôi chỉ là một người đàn bà “vừa già vừa lố”, “như bảo mẫu”.

Lục Cảnh Diễn cũng sững lại, anh nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, trong mắt thoáng hiện đau lòng nồng đậm. Anh buông Lục Tiểu Phong ra, bước nhanh đến bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

“Con nói bậy cái gì vậy!” Anh quát về phía con trai, giọng chứa lửa giận khó nén, “Lục Tiểu Phong, xin lỗi mẹ con ngay!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)