Chương 4 - Chiếc Bông Tai Kim Cương Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế nhưng, chiếc gai trong lòng tôi, vẫn chưa hề rút ra.

Còn đứa con ngoan Lục Tiểu Phong của tôi, rõ ràng cũng chưa từ bỏ.

Nó chỉ thay đổi cách khác, tiếp tục kế hoạch “đổi mẹ” của mình.

5

Cuối tuần đầu tiên sau trận sóng gió, tôi vẫn còn đang trong giấc ngủ thì bị đánh thức bởi những tiếng loạt xoạt khe khẽ.

Tôi mở mắt ra, thấy Lục Tiểu Phong đang nhón chân, lén lút đứng trước bàn trang điểm của tôi.

“Lục Tiểu Phong, con đang làm gì vậy?”

Nó giật mình, thứ trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Tôi nhìn kỹ, là bộ mỹ phẩm đắt đỏ gần như chưa từng dùng của tôi.

“Con… con muốn mẹ trở nên xinh đẹp hơn.” Nó nhặt chai lên, lí nhí nói.

Tôi sững người, trong lòng dâng lên một chút ấm áp. Lẽ nào đứa nhỏ này thật sự đã thay đổi?

Tôi ngồi dậy, vẫy tay: “Lại đây.”

Nó rề rà bước đến bên giường.

“Con muốn mẹ thay đổi thế nào để xinh đẹp hơn?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Cô Tôn nói, phụ nữ phải biết dưỡng da, nếu không sẽ già nhanh.” Nó nghiêm túc lặp lại, “Cô ấy nói mỗi ngày đều phải dùng nước hoa hồng, tinh chất, sữa dưỡng, kem dưỡng, còn có kem mắt. Mẹ cũng dùng đi.”

Vừa nói nó vừa định lấy lọ tinh chất thoa lên mặt tôi.

Tôi dở khóc dở cười, giữ tay nó lại: “Được rồi được rồi, mẹ biết rồi, mau đi rửa mặt đi, lát nữa mẹ dẫn con ra ngoài chơi.”

Hôm đó, tôi hiếm khi trang điểm nhẹ một chút, mặc lên một chiếc váy liền mà đã lâu không đụng đến.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, Lục Cảnh Diễn đang đọc báo và Lục Tiểu Phong đang chơi lego, cả hai như bị bấm nút tạm dừng, đồng loạt quay đầu nhìn tôi.

Trong mắt Lục Cảnh Diễn là ánh nhìn kinh diễm không giấu được, anh đặt báo xuống, bước lại gần, theo thói quen muốn ôm eo tôi.

“Vợ à, hôm nay em thật đẹp.”

Lục Tiểu Phong cũng chạy lại, ngẩng đầu nhìn tôi, mắt long lanh: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ giống tiên nữ quá.”

Tâm trạng tôi cực kỳ tốt, mỉm cười véo má nó một cái.

Có lẽ, thay đổi cũng không khó như tưởng tượng.

Nhưng tôi đã vui mừng quá sớm.

Cả nhà ba người chúng tôi đi chơi công viên giải trí, chơi đến kiệt sức.

Tối về nhà, Lục Tiểu Phong đã ngủ trong lòng tôi.

Lục Cảnh Diễn bế nó về phòng, còn tôi thì đi tẩy trang rửa mặt.

Khi tôi mặc chiếc đồ ngủ cotton cũ quen thuộc, đắp mặt nạ đi ra khỏi phòng tắm, thì thấy Lục Cảnh Diễn đang tựa đầu giường xem điện thoại.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, cười cười: “Mệt rồi phải không? Mau nghỉ ngơi đi.”

Tôi vừa trèo lên giường thì điện thoại của Lục Cảnh Diễn reo lên, là cuộc gọi video từ WeChat.

Anh liếc nhìn, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quặc, rồi từ chối cuộc gọi.

“Ai vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Không có gì, một nhóm làm việc thôi.” Anh úp điện thoại xuống bàn đầu giường.

Tôi không nghĩ nhiều, tháo mặt nạ chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, vẫn là cuộc gọi video.

Lục Cảnh Diễn lại từ chối, lần này còn bật chế độ im lặng.

Trực giác phụ nữ nói cho tôi biết, chuyện này không đơn giản.

Tôi nhân lúc anh không để ý, cầm lấy điện thoại anh. Anh định ngăn lại nhưng không kịp nữa.

Trên màn hình, là tài khoản WeChat ghi chú là “Cô giáo của Lục Tiểu Phong”.

Tin nhắn vừa được gửi đến là: “Ba của Tiểu Phong, bé ngủ chưa ạ? Mấy bạn nữ trong lớp nói rất nhớ bé, muốn gọi video chúc ngủ ngon.”

Bên dưới còn một tin nữa: “Ba Tiểu Phong, giờ anh rảnh không?”

Lửa giận trong tôi bùng lên trong tích tắc.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diễn, ánh mắt lạnh băng.

Anh lập tức giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội: “Vợ ơi, anh thề, anh và cô ta tuyệt đối trong sáng. Là Tiểu Phong hôm nay gửi danh thiếp WeChat của anh cho cô ta!”

“Nó nói để tiện trao đổi tình hình học tập sau này, anh cũng không nghĩ nhiều nên chấp nhận lời mời, anh chưa từng nói gì với cô ấy hết!” Anh ngửa mặt thề thốt.

Tôi tin anh.

Nhưng tôi không tin cô Tôn kia.

Có giáo viên nào nửa đêm gọi video cho phụ huynh không?

Lại còn lấy lý do “mấy bạn nữ nhớ bé” nghe thật nực cười.

Tôi mở nhật ký trạng thái của cô Tôn, bài đăng gần nhất là nửa tiếng trước.

Một bức ảnh selfie trang điểm đậm, kèm dòng trạng thái: “Đêm mất ngủ, thích hợp để nhung nhớ.”

Phía sau là một quán bar sang trọng.

Ánh mắt cô ta mơ màng, gợi cảm đầy ẩn ý.

Và điều khiến tôi tức điên hơn cả, là bên dưới ảnh đó hiện lên một dấu tim đỏ.

Người đã bấm like – là tài khoản của Lục Cảnh Diễn.

Lục Cảnh Diễn lập tức biến sắc, nhanh chóng phủ nhận: “Không thể nào! Bà xã đại nhân! Anh tuyệt đối chưa từng like bài nào của phụ nữ khác ngoài em! Thề luôn đó!”

Lời vừa dứt, anh bỗng ngừng lại như nhận ra điều gì.

Ánh mắt chuyển về phía phòng bên cạnh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)