Chương 7 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba
“Nhưng hãy tha thứ cho anh nhé.”
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi lên thái dương tôi.
Cẩn thận, như muốn lấy lòng.
“Anh muốn chiếm riêng mặt trăng này.”
Tôi bất chợt quay lại nhìn anh.
Chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu lên đôi mắt chúng tôi.
“Giang Tần Hoán.”
Tôi muốn nói gì đó, muốn nói anh đừng cẩn trọng như vậy.
“Anh vất vả rồi.”
Anh cười.
Lặng lẽ nắm lấy tay tôi, đan mười ngón vào nhau.
Nghịch ngợm vuốt ve.
“Ừ.”
“Cảm ơn mặt trăng của anh đã dỗ dành anh.”
14
Ngày hôm sau.
Giang Tần Hoán dậy rất sớm.
Tôi còn chưa tỉnh hẳn thì anh đã ra ngoài rồi.
Là người đứng đầu một công ty công nghệ mới nổi, ngay cả chuyện ngủ đủ với anh cũng trở thành xa xỉ.
Tiểu Khâu lăn lăn đến bên tôi.
Nó nhắc tôi trong lò vi sóng có bữa sáng Giang Tần Hoán để lại.
Tôi ngồi ở bàn ăn, vừa ăn hết quẩy và cháo.
Vừa ngơ ngác nhìn Tiểu Khâu chỉ huy đám thiết bị trên bàn tự động dọn bát đũa cho tôi.
… Thầm nghĩ công nghệ đúng là phục vụ đời sống con người ghê thật.
Ngày tháng cứ thế lăn theo một hướng mới.
Thật ra mấy ngày sau đó, tôi và anh gặp nhau rất ít.
Giang Tần Hoán rất bận, họp hành liên tục mấy ngày liền.
Tôi cũng bận không kém, đoàn kịch bắt đầu tổng duyệt, mà tôi lại là vai chính của đợt diễn tiếp theo, mấy hôm nay gần như không có khái niệm “tan ca”.
Nhưng dù không có mặt bên nhau ngoài đời.
Trong điện thoại, Giang Tần Hoán chưa từng vắng mặt.
Khi tôi nhắn tin, anh lại một lần nữa trả lời ngay lập tức.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh Giang có đang lười làm không đấy?”
Anh ấy ngay lập tức gửi lại một sticker mèo con mặt ỉu xìu tội nghiệp.
Tôi bật cười thành tiếng, khoé môi cũng cong lên.
Người ngồi cạnh thấy hết.
Cười cười trêu tôi:
“Cô Linh nhé, đang yêu nhìn khác hẳn ha.”
Người đó thật ra cũng quen với tôi.
Là Tưởng Y Y.
Suýt chút nữa thì thành vợ chưa cưới của Giang Tần Hoán. Tôi quen cô ấy trong đoàn kịch. Tôi ở slot A, cô ấy slot B, cùng thay nhau diễn vai chính vở này.
Chuyện tôi yêu Giang Tần Hoán tôi không hề giấu.
Nên chắc cô ấy cũng biết anh là bạn trai tôi.
“Từ bé tôi đã tò mò không biết vợ tương lai của anh Giang sẽ thế nào.”
“Không giấu gì chị, hồi mới về nước tôi còn coi chị là đối thủ đấy.”
“Nghĩ lại lúc đó mình thật ngốc.”
“Anh ấy chưa từng nhìn tôi lấy một lần, ánh mắt toàn là chị thôi.”
Hết giờ nghỉ, cô ấy đứng dậy nhìn tôi.
Trong mắt có chút buồn bã nhưng cũng thoáng nhẹ nhõm.
“Tôi thấy chị giỏi thật đó.”
“Chị làm Giang Tần Hoán trở nên tốt hơn.”
“…”
Ánh hoàng hôn dịu nhẹ soi vào đôi mắt cô ấy.
Cô ấy cười, nhìn tôi nhưng như nhìn xa xăm, như đang ngẫm lại điều gì.
“Người anh ấy thích thật sự rất tuyệt.”
“Thật sự rất tuyệt.”
Cuối cùng, cô ấy nói: “Chúc hai người hạnh phúc nhé.”
Rồi chớp mắt nói tạm biệt tôi.
Tôi quay lại vào nhóm tiếp tục luyện tập.
Tập mãi đến khi trời tắt nắng, rơi vào đêm tĩnh lặng.
Lúc tôi bước ra khỏi phòng tập, ánh trăng đã phủ kín con phố vắng.
Mới đầu hạ, gió còn dịu dàng.
Thổi bay những cánh hoa hoè rơi, làm mềm cả ánh mắt người đối diện.
Tôi thấy Giang Tần Hoán đang ôm một bó hoa hồng đỏ rực.
Ngồi trên bậc thang trước phòng tập chờ tôi.
Tôi chạy lại.
Đứng ngay trước mặt anh.
Anh ngẩng lên nhìn tôi.
Bó hoa hồng trong lòng anh cũng khẽ lay động.
Ánh đêm tan chảy trong mắt anh, như một phép màu.
“Cho em à?”
Tôi hỏi.
“Ừ.”
Anh đáp khẽ từ cổ họng.
Vẫn ngẩng đầu nhìn tôi như thế.
Tôi cũng chẳng hiểu bản thân có gì đáng để anh nhìn mãi như vậy.
Tôi cúi xuống định lấy bó hoa.
Anh lại tựa trán vào eo tôi.
Giọng anh khàn khàn, như bị nghẹn lại.
“Lâm Thu Thủy.”
“Anh không biết.”
“Anh không biết em phải trải qua nhiều khổ sở như vậy.”
“…”
Lúc đến gần mới nhận ra người anh có mùi rượu nhè nhẹ.
“Anh uống nhiều không đấy?”
Anh cầm lấy tay tôi, khẽ véo mặt mình.
Đôi mắt đen láy vẫn bám theo tôi.
“Trong buổi tiệc hôm nay có cô giáo em.”
“Cô ấy nói với anh là em không được để bị cảm, không được thức khuya, không được ăn đồ cay nóng.”
“Em còn phải học tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Pháp, học thật nhiều thứ nữa.”
“Lúc mới lên sân khấu, bộ đồ diễn của em nặng kinh khủng, có lần em bị mất nước mà không ai phát hiện.”
“… Suýt chút nữa không kịp đưa đi viện.”
“…”
“… Giang Tần Hoán, sao anh hay khóc thế.”
Cảm giác chỗ eo tôi lại ươn ướt.
Tôi đỡ lấy mặt anh.
Haiz.
Cậu ấm nhà giàu này.
Đến khóc cũng đẹp như viên hồng ngọc vỡ nát.
Hàng mi vẫn run nhẹ, giọt nước mắt trên đó như bám chặt lấy tim tôi.
Tôi kéo anh đứng dậy.
Không thèm nhìn anh, nhưng anh đã ngoan ngoãn nắm chặt cổ tay tôi.
“Haiz.”
“Chuyện gì đâu, con đường trở nên giỏi giang vốn dĩ chẳng dễ dàng gì mà, em chỉ là…”
Tôi chưa nói hết câu thì bị anh ôm chầm lấy.
Tôi cúi đầu nhìn cái bóng hai đứa in trên mặt đất.
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp nhưng chạm thẳng vào lòng tôi.
“Lâm Thu Thủy.”
“Có thể dựa vào anh một chút được không.”
Anh nói.
“Từ nay về sau, có thể dựa vào anh một chút không.”
“Em không còn một mình nữa, em có anh.”
“Anh biết em tự mình cũng làm được rất tốt, nhưng…”
“Anh muốn chia sẻ với em một phần gánh nặng, chỉ một chút thôi, cũng được.”