Chương 8 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba

“…”

Anh ôm chặt tôi, kiểu như nếu tôi không đồng ý thì anh nhất quyết không buông.

Ánh trăng trải dài.

Rơi nhẹ nhàng lên hai đứa tôi.

Tôi khẽ nói “Được.”

Anh ôm tôi chặt hơn nữa.

Chặt đến mức cứ như vậy, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau nữa.

15

Sắp đến giữa hạ.

Ve kêu càng lúc càng rộn. Mấy buổi diễn lớn của tôi cũng kết thúc hết rồi.

Cuối cùng cũng có chút thời gian thở ra.

Tan làm sớm, tôi đi siêu thị một vòng một mình.

Rồi về đến nhà trước khi mặt trời lặn.

“Chào mừng về nhà~ Chủ nhân ơi, kế hoạch ‘Tổng tấn công mừng sinh nhật Giang Tần Hoán’ của chúng ta, có phải có thể bắt đầu rồi không~”

Tiểu Khâu lăn đến chân tôi.

Màn hình điện tử trên nó nở bung pháo hoa đủ màu.

Đây là bất ngờ tôi và Tiểu Khâu âm thầm chuẩn bị – hôm nay là sinh nhật Giang Tần Hoán.

Tôi muốn tự tay làm bánh sinh nhật tặng anh. Vừa rồi tôi đi siêu thị mua đủ thứ nguyên liệu.

Đặt Tiểu Khâu lên đảo bếp.

Nó có thể quét nguyên liệu rồi cho tôi công thức phối hợp định lượng chuẩn, nghe nói nó còn có dữ liệu công thức của cả nghìn đầu bếp Michelin.

Nói chung là rất đáng tin.

… Nhưng hình như tôi thì không đáng tin lắm.

Lần thứ ba làm văng trứng sống ra ngoài, tôi bắt đầu nghi ngờ mình có khi bẩm sinh đã xung khắc với mấy việc thủ công.

Còn nhớ hồi đại học, chỉ để làm cuốn sổ tay tặng Giang Tần Hoán mà mười ngón tay tôi bị đứt tới hai mươi vết.

Ồ đúng rồi, còn mấy chiếc khăn len, mũ len xấu hoắc tôi từng đan cho anh…

Tôi còn đang nghĩ vậy thì Tiểu Khâu lại châm dầu vào lửa.

“Ơ, chủ nhân, hệ thống kiểm tra phát hiện tay chân chủ nhân vẫn nguyên vẹn khỏe mạnh đó nha.”

“Nhưng… vẫn hỏi thử ạ, có cần mở chế độ hỗ trợ người khuyết tật không?”

“… Mày học mồm mép này từ đâu ra, Giang Tần Hoán à?”

“… Mở đi.”

Tôi lẩm bẩm mắng nó, mặt lạnh nhận “dịch vụ” nó cung cấp.

Chế độ này khá chu đáo, dù chỉ là một quả cầu tròn lăn lăn, nó vẫn giúp tôi đỡ túi bột sắp đổ,

còn giúp tôi canh lượng đường thật chuẩn khi đổ vào.

Nhờ có nó mà tiến độ bánh kem cuối cùng cũng nhích lên được một chút.

“Tiểu Khâu, có mày ở đây thật…”

Chữ “tốt” chưa kịp nói ra, tôi đã thấy nó vì lăn vào chỗ nước mà trượt một phát, tôi thì tay còn ôm túi bột không kịp cứu.

Nó rơi khỏi đảo bếp, bật hai cái trên sàn.

Màn hình nó nháy đầy tuyết nhiễu.

Tôi khóc rống.

“Tiểu Khâu!… Tiểu Khâu ơi, Tiểu Khâu!”

Tôi quỳ luôn xuống đất, dí tay vô nó mà nó vẫn bất động.

Trong đầu tôi đã bắt đầu nghĩ tốc độ ánh sáng xem phải giải thích với Giang Tần Hoán thế nào khi robot “con cưng” của anh có vẻ như… “chết” rồi.

Đúng lúc đó, chuông cửa reo.

Tôi ỉu xìu ra mở cửa.

Trước mắt tôi là một bó hoa lan Nam Phi trắng muốt rất đẹp.

“Trên đường tan làm anh ghé mua, em thích không?”

Người đàn ông mặc vest lắc lắc bó hoa, nhưng tôi lại thấy cái mặt anh ta còn hút hồn hơn cả hoa.

Giây tiếp theo, gương mặt đẹp trai đó phóng đại ngay trước mắt.

“Sao vậy? Không vui à?”

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi, dù buồn cũng thấy bay bổng hơn chút.

Tôi kéo nhẹ ống tay áo anh.

“Giang Tần Hoán.”

“Giờ có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”

“Tin tốt?”

Mắt anh sáng lên, nhìn theo từng động tác của tôi.

Tôi hắng giọng, mặt dày nói:

“Là… em cho anh một cơ hội hiếm có để được cùng em làm bánh kem.”

“Ừ.”

Anh đáp rất ngoan, mặc cho tôi giơ tay tháo cà vạt cho anh.

Cái tư thế để lộ yết hầu này,

luôn khiến tôi có cảm giác mình muốn làm gì anh cũng được.

“Tin xấu là…”

“Tiểu Khâu hình như bị em làm hư rồi.”

Tôi dúi Tiểu Khâu hư hỏng ra sau lưng anh.

Đầu tôi liền bị anh xoa nhẹ hai cái.

Anh bật cười.

“Anh còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng khiến vợ anh không vui.”

“Đừng lo.”

“Tiểu Khâu mà, nó hư suốt ấy.”

“…”

Ồ, hóa ra là “tội phạm tái phạm à”…

“Nó là mẫu đầu tiên anh tự làm. Dù đã nâng cấp mấy lần nhưng toàn dựa trên bản anh tự sửa.”

“Trong công ty mấy con robot thương mại còn tốt hơn nhiều, chứ con này hư hoài là chuyện bình thường.”

Giang Tần Hoán kéo tôi về phía sofa.

Anh tìm cờ lê, ốc vít, mạch điện gì đó, bế tôi vào lòng.

Rồi vô cùng thành thạo “mổ bụng” Tiểu Khâu.

Tôi rất thích nhìn anh sửa đồ.

Tay anh thật dài, thật đẹp mắt.

Anh làm gì cũng khéo léo, các linh kiện nhỏ xíu mà vẫn xoay trở cực kỳ chuẩn, nhìn mà ghen tị chết đi được.

Bảng mạch nhỏ bị anh tháo ra.

Chỉ liếc mắt là anh đã tìm được chỗ hỏng.

Ánh nắng mùa hè lướt lờ bên cạnh chúng tôi.

Tiếng lách cách của đồ nghề vang lên đều đều, tôi rất yêu khoảng lặng bình yên này.

Tiểu Khâu sắp sửa xong. Tôi vẫn rúc trong lòng anh.

Bất ngờ, anh giơ một linh kiện nhỏ ra trước mặt tôi.

“Cái này là ‘trái tim’ của Tiểu Khâu.”

“Mặc dù giờ nó không cần nữa, nhưng anh vẫn luôn để nó trong người Tiểu Khâu.”

“Thật ra ban đầu Tiểu Khâu chỉ là robot esp32pet siêu bình thường.”

“Lúc đó… em đi rồi, anh không biết làm gì, cứ về đến nhà là trùm chăn nằm.”

“Sau đó, anh nhớ em quá, nên tự viết chương trình, gom hết mấy tin nhắn thoại em từng gửi cho anh.”

“Ban đầu nó chỉ là một cục mạch điện trần trụi, nhưng có thể phát ra giọng em.”

“Nó sẽ phản hồi anh, hỏi anh ăn chưa, vui không.”

“Anh biết, nó không phải là em. Nhưng có khoảnh khắc, nó khiến anh cảm thấy em chưa rời đi.”

“Rồi dần dần anh hoàn thiện nó, mới có bản ‘Autumn’ bây giờ.”

Anh kể nhẹ nhàng, như đùa giỡn.

Nhưng tim tôi nhói đau.

Rất đau.

Anh luôn nói anh thấy Lâm Thu Thủy mệt mỏi thế nào, nhưng chưa bao giờ nói mình khổ thế nào.

Tự mình gầy dựng công ty từ số không đâu dễ.

Anh cũng chịu khổ chẳng kém gì tôi.

Anh vốn là cậu ấm ăn sung mặc sướng, giai đoạn đầu lập nghiệp chẳng khác nào bị lóc da róc xương.

Nhà anh rối ren cỡ nào, cũng đâu đơn giản như lời kể nhẹ bẫng.

Anh luôn cười với tôi, luôn vì tôi mà khóc, làm như con đường anh đi dễ dàng lắm.

Để tôi bớt day dứt.

Nhưng những ngày tôi không có ở đó, tôi đã bỏ anh lại…

Việc duy nhất anh làm, là ôm chặt cái robot phát ra giọng tôi.

Anh nói, Lâm Thu Thủy, anh sẽ không bao giờ ghét em.

Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.

“Ê.”

“Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng nghe anh kể nữa được không?”

Anh luống cuống lau nước mắt cho tôi.

Cuối cùng phát hiện nước mắt vẫn chảy qua kẽ tay anh.

Anh cười bất đắc dĩ.

Cúi đầu hôn nhẹ.

Rồi nụ hôn nhẹ biến thành sâu.

Ánh hoàng hôn tan qua những góc tối của thành phố.

Cái sofa thiết kế công thái học cực kỳ êm, còn có thể trải ra thành giường.

Thuận tiện cho động tác của anh.

Tôi không hiểu vì sao mình cứ khóc.

Chỉ thấy đau.

Là thứ buồn bị nhét đầy.

Trước kia tim tôi trống rỗng, giờ thì lại đầy ắp.

Mà đầy rồi… tôi lại sợ mất.

Sợ mộng đẹp tan biến.

Sợ vỡ vụn như hoa trong gương, trăng đáy nước.

16

Khi hai đứa tôi lại đứng trước đống nguyên liệu làm bánh.

Bên ngoài đã là đêm đen thật sâu.

Vừa nãy hơi bị kẹt chút chuyện nên trễ giờ.

Nhưng có Giang Tần Hoán ở đây, làm bánh không còn là chuyện đau đầu nữa.

Anh còn hữu ích hơn Tiểu Khâu nhiều!

Cả quá trình tôi chỉ cần đứng cạnh hò reo cổ vũ với chỉnh tạo hình thôi.

Kết quả cuối cùng, cái bánh cũng ra khỏi lò nguyên vẹn hoàn hảo.

Bánh sinh nhật của Giang Tần Hoán, trên mặt anh vẽ bằng kem là hình tôi.

Mà vẽ siêu đẹp luôn.

Tôi thật sự rất ghen tị với đôi tay của cậu ấm này.

Khéo léo, lại… khụ,

Nghĩ đến chuyện vừa nãy anh dùng đôi tay đó làm gì với tôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Thấy tôi như vậy, người đàn ông đối diện vừa thổi nến vừa ước xong, liền cong mắt cười trêu tôi.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi tránh ánh mắt anh.

Rồi lén từ sau ghế sofa kéo ra đống quà tôi đã nhờ Tiểu Khâu giấu mấy hôm nay.

“Khụ, khụ, sinh nhật anh mà.”

“Đây đều là quà sinh nhật tặng anh, mấy năm qua không ở cạnh để mừng cùng anh, hễ thấy thứ gì hợp với anh là em mua trước luôn.”

“Đây nè con rối gỗ em mua ở vùng Bavaria, móc khóa sứ xanh của Hà Lan, cái hộp nhạc này em tự làm đó, không được chê xấu, còn cái này…”

… Sao mà nhiều vậy trời.

“Anh nhìn xem, đây là con thú bông phiên bản giới hạn mà anh luôn muốn nè?”

Tôi dứt khoát đẩy nguyên cả thùng quà qua cho anh, để anh tự coi.

Cậu ấm ngồi xổm trước cái thùng quà to tướng, từng món từng món thật nghiêm túc lôi ra xem.

Rồi đổi thành anh bắt đầu nói, mỗi món đều khen tôi chọn khéo, khen tôi để tâm.

Tôi ngồi bên, nhìn nghiêng gương mặt anh.

Thỉnh thoảng mới đáp nhẹ một hai câu.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ sáng mờ mờ.

Ánh mắt anh long lanh như có cả bầu trời sao.

Tiếng ve mùa hè vọng thật xa.

Tâm trí tôi cũng bay thật xa.

Tôi nhớ ra lý do hồi đó tôi chọn cách biến mất không lời từ biệt.

Thật ra có một chuyện, tôi vẫn chưa bao giờ nói với anh.

Tôi sợ.

Sợ mình không làm được, sợ không thành danh, sợ không thể kịp chạy đến bên anh.

Cậu ấm nhà người ta lẽ ra phải đi trên con đường sáng lạn rực rỡ.

Tôi lấy gì mà lôi anh xuống bùn với mình?

Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau trên mặt anh.

Cho đến khi có người đặt nụ hôn nhẹ lên chân mày, lên mắt tôi.

Tôi bừng tỉnh, thấy anh đang cười nhìn tôi ngẩn ngơ.

“Em vừa… nói gì với anh ấy nhỉ?”

Tôi hơi ngại ngùng.

Anh nắm lấy tay tôi.

Áp vào lồng ngực mình.

Nóng hổi, nhịp tim mạnh mẽ, thiêu đốt tôi như ánh nhìn anh.

“Anh nói.”

“Trái tim này của anh vì em mà rung động.”

“Đó chính là món quà tuyệt nhất mà em tặng cho anh.”

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)