Chương 6 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba
12
Tôi với Giang Tần Hoán một trước một sau bước ra khỏi phòng nghỉ.
Nhỏ trợ lý nhìn thấy tôi, ánh mắt như sắp bốc cháy vì hóng chuyện.
“Cô Linh ơi!”
Nó ghé sát lại, thì thầm vào tai tôi:
“Đây đây đây… đây là Giang Tần Hoán đúng không! Phải không ạ!”
“Anh ấy ngoài đời đẹp trai thật đó! Em luôn nghĩ! Người xứng với cô giáo chỉ có kiểu như anh ấy thôi!”
“Hai người là người yêu đúng không? Em đoán đúng chứ?”
Mắt nó sáng lấp lánh quá mức, tôi không nhịn được phải né sang bên.
“Phải.”
Giọng nói từ phía không xa vọng tới.
Giang Tần Hoán đáp tỉnh bơ, tay còn cầm bộ đồ tôi vừa thay ra.
Ánh đèn lờ mờ ở hành lang phản chiếu lên gương mặt anh.
Người cười là anh, còn mặt tôi thì nóng bừng đỏ.
Thế là nhỏ trợ lý chỉ kịp “Aaaa em biết mà!” “Aaaa vậy em không làm phiền nữa!” rồi hét lên bỏ chạy.
…
Lúc này buổi diễn kết thúc cũng được một lúc rồi.
Diễn viên, đạo cụ gì đều dọn gần hết.
Nên tôi với Giang Tần Hoán cứ thong thả đi trong hành lang.
Tôi đi sau lưng anh một bước, vừa đủ một khoảng cách, giẫm lên cái bóng của anh.
Hình như vai anh thật sự rộng hơn rồi.
“Cái nhà hát này, từ khán phòng về phòng nghỉ cũng xa ghê.”
Anh vừa đi phía trước vừa nói vu vơ.
… Cho nên, anh rời ghế sớm như vậy chỉ để kịp đến phòng nghỉ chặn tôi.
Đi đến ngã rẽ chia đường, anh dừng lại, quay đầu rất tự nhiên hỏi tôi.
“Anh đưa em về nhà nhé?”
Tôi ngước lên nhìn anh.
“Em không còn nhà nữa.”
Đó là sự thật.
Vì nhà cũ tôi đã bán rồi.
Lần này về nước thì ở khách sạn trước, đơn vị cũng có sắp chỗ ở cho tôi.
Nhưng tôi không muốn để Giang Tần Hoán biết.
Đối diện, anh như rất hiểu ý.
Chậm rãi cúi xuống nhìn tôi, trong đôi mắt đen ấy phản chiếu ánh trăng dịu dàng.
“Vậy bây giờ em có nhà rồi.”
“Nhà anh.”
13
Căn hộ của Giang Tần Hoán nằm ngay trung tâm thành phố.
Đi lại rất tiện, tính riêng tư cũng cao, nhìn qua đã biết là thiết kế cho người có tiền.
Thang máy mở ra thẳng sảnh nhà.
Nhà anh là kiểu căn hộ một sàn một hộ rộng rãi, nội thất cũng rất tối giản. Điều làm tôi thấy thú vị nhất là—
Vừa mở cửa, một thứ lăn lăn đến chân chúng tôi.
“Chào mừng về nhà~ Phát hiện khách mới, đây là lần đầu tiên chủ nhân dẫn bạn về nhà!”
Là một quả cầu tròn tròn, trên bề mặt có màn hình hiển thị LCD.
Hiện lên một khuôn mặt cười (^_^).
“Cái này là…”
Tôi cúi xuống quan sát nó.
“Robot gia dụng mới công ty anh phát triển.”
“Nhưng vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm, chưa bán ra thị trường.”
Giang Tần Hoán vừa cúi đầu chỉnh váy cho tôi, vừa đá nhẹ cái quả cầu.
“Tiểu Khâu, cô ấy không phải khách, cũng không phải bạn.”
Anh treo váy tôi lên mắc thật chỉnh tề.
Rồi ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn tôi:
“Là người nhà.”
“…”
Đúng là nhà của dân công nghệ, trong nhà Giang Tần Hoán toàn mấy thứ hiện đại kì quặc.
Đèn sàn biết chạy theo người.
Robot lau nhà leo được tường.
Còn có một khẩu súng, chỉ vào đèn nào thì đèn đó tắt.
“Tiểu Khâu có thể kết nối với tất cả thiết bị trong nhà.”
“Chỉ cần nhập lệnh cho nó là được.”
Giang Tần Hoán tựa cằm lên tay, ngồi bên sofa chậm rãi giới thiệu.
“Nó dùng AI mới nhất mà công ty bọn anh phát triển, nguyên mẫu anh đặt tên là ‘Autumn’.”
Lúc đó tôi đang nghịch chiếc bàn trà có thể chơi được Super Mario.
Phấn khích kêu lên “Trời ơi cái này cũng làm được luôn hả”.
Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo tôi.
Phải nói thế nào nhỉ, gió đêm có thổi dịu dàng cỡ nào, ve kêu râm ran thế nào.
Cũng không bằng ánh mắt anh lúc này, đen nhánh như đêm, sâu lắng dịu dàng, mấy năm không gặp mà cậu ấm ấy vẫn nhìn tôi chăm chú như vậy.
Khiến tôi chỉ muốn buông hết phòng bị ngay giây tiếp theo.
“Lâm Thu Thủy.”
Anh gọi tên tôi.
Giọng nói kìm nén một thứ cảm xúc khó tả.
“Nhà anh chỉ có một cái giường.”
“…”
… Rõ ràng anh vốn quen sống một mình.
Phòng khách còn lại đã được anh cải thành phòng làm việc.
Trong nhà gần như mọi thứ đều chỉ có một chiếc.
Đêm đen tĩnh lặng.
Tôi nằm chung giường với anh.
Cứ tự nhủ không có gì hết, ngày xưa còn thân mật hơn thế này cơ mà.
Thế mà vẫn nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch.
Anh chỉ cần hơi áp sát, tim tôi lại càng đập mạnh.
Bóng đêm thường che mờ lý trí,
Khiến những lời chôn giấu tận đáy lòng bật ra thành tiếng.
“Giang Tần Hoán.”
Tôi gọi anh.
“Hử?”
Anh đáp ngay sau lưng.
Gần lắm.
Gần đến mức hơi thở nóng hổi phả vào gáy tôi.
“Giang Tần Hoán, anh không ghét em biến mất không lời từ biệt à?”
Dựa vào ánh trăng, tôi giả vờ thoải mái hỏi.
Tôi nghe tiếng anh khẽ cười.
Ngón tay cái quấn nhẹ mấy sợi tóc tôi, trêu ghẹo suy nghĩ rối bời của tôi.
“Em thơm thật đấy, bảo bối.”
Giọng ngọt ngào kéo người ta chìm xuống.
Còn ngọt hơn mùi dầu gội dâu anh hay dùng.
Sau đó, anh hạ giọng thật nghiêm túc, nhẹ nhàng nói bên tai tôi:
“Anh không ghét em.”
“Đừng có mơ, em làm gì anh cũng không ghét.”
“…”
“Sau khi em đi, việc duy nhất anh muốn làm, là tìm em về.”
“Là anh chưa đủ cố gắng, là anh chưa đủ tốt, nếu không thì em đã chịu ở bên anh rồi.”
Trong bóng tối, tôi im lặng nghe anh kể.
“Khoảng thời gian đó, anh sống rất tệ. Rồi một hôm, ở cửa quán bar, anh nhìn thấy Vệ Dương.”
“Hắn khoác vai một cô gái, anh tưởng hắn phản bội em, nên kéo hắn ra đánh một trận.”
“…”
… Ủa, tự dưng tôi thấy hơi thương thằng đó rồi.
“…Rồi hắn khai hết cho anh?”
“Ừ.”
“Lúc đó em đi gần một năm rồi. Anh mới biết tất cả đều do mẹ anh sắp đặt.”
“Sau đó anh cãi nhau với gia đình, cắt đứt quan hệ.”
“Anh mới nhận ra gia đình mình rối loạn đến mức nào. Ba mẹ anh từ lâu đã chẳng còn tình cảm.”
“Ba anh bên ngoài nuôi một đống đàn bà. Có thư ký còn dắt con riêng về đòi chia gia sản.”
“Mẹ anh bắt đầu làm loạn, ép anh cưới Tưởng Y Y, nói anh không hiểu chuyện, phải có con cờ để giành tài sản.”
“Năm đó anh sống rất tệ.”
“Mẹ anh thật ra chỉ muốn dùng anh để giữ địa vị của bà ấy. Bà ấy sĩ diện, xem anh như bộ mặt của mình.”
“Anh hỏi ba vì sao ngoại tình, ông ta cười nhạo, bảo anh vô dụng, không có ông ta thì anh chẳng là gì.”
“Mấy thứ đó, anh không thèm. Anh cắt đứt với ba, tự mình lập nghiệp.”
“Anh chỉ muốn được làm chính mình, không bị ai điều khiển, được sống cuộc đời mình chọn, cưới người mình muốn.”
“Anh sẽ không cưới Tưởng Y Y.”
“Nếu cưới, người anh muốn chỉ có em.”
Khi anh nói những lời đó, giọng rất bình thản.
Bình thản đến mức cứ như những chuyện đó chưa từng xảy ra với anh.
Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào cổ tôi.
“Trong mắt anh, em là người tuyệt nhất.”
“Tuyệt nhất trên đời.”
“Với anh, em giống như mặt trăng trên trời vậy.”
“…”