Chương 5 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba

11

“Cô Linh ơi, lần này buổi diễn đầu tiên của cô ở Nhà hát lớn quốc gia được đánh giá rất tốt, cô biết không?”

“Sao trông cô cứ không vui thế?”

Trong phòng nghỉ, trợ lý đang tháo món đồ trang trí cuối cùng trên tóc tôi.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Làm gì có đâu.”

Rồi như muốn tránh né điều gì đó, tôi chui luôn vào phòng thay đồ.

Phòng nghỉ của tôi tuy riêng nhưng cách âm không tốt.

Tiếng người ngoài hành lang hơi ồn, trợ lý ở ngoài nói gì đó mà tôi nghe không rõ vì đầu óc đang lơ đãng.

Tôi chỉ ừ đại một tiếng, nhưng vẫn cứ ngây ra.

Rõ ràng là lựa chọn của chính tôi, nhưng khi nhớ lại ánh mắt anh nhìn tôi hôm đó – không còn giống trong ký ức – tôi vẫn thấy buồn khủng khiếp.

Buồn đến mức quên mất tôi chưa cầm theo bộ đồ cần thay.

Không muốn ra ngoài, tôi nói với trợ lý bên ngoài:

“Có thể đưa giúp em cái váy để trên ghế sofa vào được không?”

“…”

Rất lâu không thấy động tĩnh.

Khi tôi định mở cửa xem thì có một chiếc váy trắng được đưa vào.

Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nhìn lại thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Tôi mặc vào, phát hiện phần khóa kéo sau lưng khá rắc rối.

Cần người giúp mới kéo được.

“Có thể vào kéo khóa giùm em không?”

Tôi gọi tiếp.

… Vẫn không có tiếng trả lời.

Trong phòng ngoài tôi và trợ lý thì còn ai nữa đâu.

Nên tôi kéo nhẹ tấm rèm ra một chút:

“Cứ vào đi mà, có ai đâu.”

“…”

Lại im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân sau lưng.

Cũng may, trợ lý này khá hiểu chuyện, biết phải xử lý khóa kéo sau lưng tôi thế nào.

Chỉ là ngón tay lướt trên sống lưng lại có cảm giác khác lạ.

Ấm nóng, thô ráp với vết chai mỏng.

Tôi giật mình quay lại.

Đập vào mắt tôi là một đôi mắt phượng đẹp mê hồn, đuôi mắt hơi cong lên.

Ánh nhìn anh sâu thẳm, chăm chú nhìn tôi.

Khóa kéo được kéo lên đến tận cổ, ngón tay anh lướt một vòng ớn lạnh.

Đôi mắt đen láy ấy, đẹp và vô cùng chuyên chú.

Chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

“…”

Bao năm không gặp.

Tôi vẫn không biết nên dùng nét mặt gì để đối diện với anh.

Ngẩn ra thật lâu, rồi cố gắng mỉm cười tươi hơn một chút.

Cuối cùng cũng chỉ nói được bốn chữ:

“Lâu rồi không gặp.”

“…”

Giang Tần Hoán im lặng, cúi xuống nhìn tôi.

“Lâu thật rồi.”

Một lúc sau, anh mới mở miệng.

Giọng trầm thấp, đầy từ tính.

Ngày xưa cuối câu còn lộ vẻ non trẻ, giờ lại mang theo một sự sắc bén lạnh lùng.

“Mấy năm nay, em sống ổn chứ?”

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó mà hỏi.

Bình thản, phát âm rõ ràng.

Nghe không ra chút cảm xúc gì.

“Cũng… cũng ổn mà.”

Tôi đáp lí nhí, đầu óc trống rỗng.

Vừa kịp nhận ra có gì sai thì anh đã nói tiếp.

“Anh không ổn.”

Anh nói.

Đôi mắt đen lay động điều gì đó.

Tôi nhìn không rõ.

Bởi vì giây tiếp theo.

Tôi đã nằm gọn trong vòng tay anh.

Tôi cảm thấy bờ vai anh rộng hơn, lồng ngực nóng hơn.

Nóng đến cháy bỏng, đè nén thứ cảm xúc nặng nề.

Siết tôi thật chặt vào lòng.

Nhiều năm qua chúng tôi xa nhau đến vậy.

Tôi không biết phải đối diện anh thế nào, không biết nên nói gì.

Thậm chí tôi không biết, trong lòng anh tôi là người thế nào.

Là thứ rác rưởi lừa tiền anh rồi bỏ đi sao?

Là kẻ tàn nhẫn đạp nát trái tim anh sao?

Bên tai tôi chỉ nghe thấy tiếng tim anh đập chậm rãi.

Nhịp này nối tiếp nhịp khác, như gõ vào tim tôi.

“Giang Tần Hoán.”

Vải sơ mi anh mặc thật dễ chịu.

Nhưng tôi không nên cứ bị anh ôm mãi thế này.

“Dù có rất nhiều chuyện muốn nói…”

“Nhưng bây giờ hình như không phải lúc tâm sự.”

“Anh muốn nói gì với em?”

Anh hỏi khẽ.

Giọng trầm thấp ngay bên tai tôi.

m rung làm tôi nổi da gà, tê buốt dọc sống lưng.

Tôi nhận ra anh không còn giống xưa nữa.

Anh mạnh hơn rồi, không phải kiểu tôi có thể dễ dàng đẩy ra.

Bất lực, tôi chỉ có thể giữ nguyên tư thế đó.

Khẽ nói với anh:

“Hồi đó em chia tay anh, không phải vì em hết yêu.”

“Em không thay lòng, cũng không đến với ai khác. Em chỉ…”

“Em chỉ là không thể đứng cạnh anh nữa thôi.”

Em quá yếu đuối.

Câu đó thật đúng.

Trên đời này, tất cả bất lợi xảy ra đều vì bản thân không đủ năng lực.

Em không thể trách số phận.

Chỉ nhiều lúc em tự nhủ, giá mà hồi đó mình mạnh mẽ hơn một chút.

Anh không nói gì, cũng không buông tôi ra.

Không khí im lặng, mà nói thật là im đến mức đáng sợ.

Bị anh giữ trong lòng, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh.

Chỉ thấy mừng vì mùi hương trên người anh vẫn vậy.

Mùi tuyết tùng thoang thoảng, nhẹ nhàng, khiến cái ôm cũng trở nên an tâm hơn.

Tôi dụi nhẹ đầu vào cổ áo anh:

“Nhưng không sao mà.”

“Nếu chưa đủ mạnh thì cứ cố mà mạnh hơn thôi.”

“Anh nhìn xem, em làm được vai chính rồi đấy, đứng trên sân khấu Nhà hát lớn quốc gia luôn rồi.”

“Em nghĩ, khi mình giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, khoảng cách giữa bọn mình… cũng sẽ ngắn lại.”

“Em làm được chứ, cậu ấm?”

Anh khẽ run lên.

Vai tôi ướt một mảng.

Lúc đó tôi mới nhận ra tại sao anh im lặng lâu thế.

Vì ôm thì anh ôm rất chặt.

Còn khóc thì lại khóc không thành tiếng.

Ánh đèn trong phòng chập chờn, ngoài kia vẫn ồn ào tiếng người.

“Anh nhớ em lắm.”

Anh nói.

“Anh thật sự nhớ em lắm.”

Đọc tiếp

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)