Chương 4 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba
Một cảnh tượng thật đáng khinh, thật tệ hại, chính là kịch bản mà mẹ Giang Tần Hoán viết cho chúng tôi.
Tôi không thể làm nữ chính trên sân khấu nữa, chỉ còn cách diễn ở đây.
Tôi ngẩng mắt nhìn về phía Giang Tần Hoán, anh vẫn đứng đờ ra ở đó.
Cậu ấm như anh từng chịu phải chuyện đáng ghét như thế này bao giờ đâu.
“Lâm Thu Thủy.”
Anh lại gọi tên tôi.
Giọng run đến mức nghe mà bực, từng tiếng một, dai dẳng.
“Tại sao phải làm như thế… hả.”
Anh hỏi tôi.
Ánh mắt như phủ đầy sương, hoang mang vô cùng.
Anh nghiến răng, cố tìm ở tôi một lời giải thích.
Nhưng tôi không thể cho anh đáp án, tôi chỉ có thể nói cho anh cách tôi sẽ hạ màn.
Tôi giật con gấu bông khỏi tay Vệ Dương, ném về phía anh.
Con gấu bay theo một quỹ đạo xấu xí.
Không trúng anh, rơi xuống đất, lấm lem, bẩn thỉu – như chính tình yêu tệ hại của bọn tôi lúc chia tay.
“Tôi đi đây, Giang Tần Hoán.”
Trong ánh hoàng hôn, đó là câu mà ngay cả trong mơ tôi cũng bị bóp cổ không nỡ nói với anh.
“Tôi không cần con gấu của anh, cũng không cần anh.”
9
Giang Tần Hoán không liên lạc với tôi nữa.
Nên tôi cũng không cần tắt điện thoại nữa, khung chat đó sẽ không bao giờ hiện thông báo từ anh.
Ba tháng sau, Vệ Dương giúp tôi chuyển hết đồ ra khỏi nhà.
“Thật ra tôi thấy hai người thật sự rất đáng tiếc.”
Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời.
Anh ta bê thùng carton cuối cùng lên xe, đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Cô nói xem, nếu cuối cùng Giang Tần Hoán biết sự thật, anh ta có hối hận không?”
Tôi cúi đầu, xoay xoay cái móc treo hình mèo trong tay.
Nói thật, tôi với Giang Tần Hoán có rất nhiều món đồ đôi là mấy con thú bông.
Cùng nhau gắp ở game center, cùng nhau thắng quiz nhận được, đêm hôm canh giờ đặt mua.
Ký ức thật giống một con dao sắc.
Chạm vào thứ gì cũng dễ dàng đâm tôi tan tành.
Tôi móc con mèo vào balo.
Rồi lắc đầu.
“Là lỗi của tôi.”
“Cô thì có lỗi gì chứ?”
Năm ngoái, dịp lễ chúng tôi cùng đi Trường Bạch Sơn chơi.
Trong Trường Bạch Sơn có một ngôi chùa, người ta nói rất linh, nên tôi với Giang Tần Hoán cũng đi cầu.
Dưới cây treo đầy dải lụa đỏ viết điều ước, nhưng anh lại đem dải lụa có lời ước của mình về.
Đêm đó gió tuyết ngoài nhà nghỉ thổi vù vù, anh ôm tôi cả chăn trong ngực.
Lén lút buộc dải lụa đỏ vào cổ tay tôi.
“Lâm Thu Thủy, anh không tin thần thánh.”
“Anh sẽ không cầu khấn gì với thần thánh hết, anh nghĩ lời muốn nói thì cứ nói với người muốn nói là đủ rồi.”
“Với anh, em chính là thần của anh.”
Hơi thở anh phả bên tai tôi.
Thành kính và nóng bỏng.
“Cho nên anh muốn ước với em được không?”
“Anh không biết làm sao đối diện những ngày không có em, nên có thể đừng bao giờ rời xa anh không?”
“…”
Tôi đã đồng ý lời ước đó.
Nhưng tôi nuốt lời.
Tôi phụ anh.
Tôi quá yếu đuối, không nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn.
Thật sự không nghĩ ra được.
Chỉ có thể ôm những thứ thuộc về anh mà khóc hết lần này đến lần khác.
Khóc đến khi không còn khóc được nữa.
Ba tháng đó, xảy ra quá nhiều chuyện.
Sau khi chia tay anh, mẹ tôi cũng mất. Bệnh của mẹ vốn chẳng thể cầm cự lâu hơn.
Tôi lo xong hậu sự cho mẹ. Sau đó, giáo viên hướng dẫn tìm đến tôi.
Hỏi tôi có muốn theo cô sang Berlin không.
“Thu Thủy, chào em.”
“Chuyện lần trước chắc khiến em bị ảnh hưởng rất nhiều, cô thật sự xin lỗi.”
“Từ trước đến nay, em luôn là học trò mà cô coi trọng nhất.”
“Em rất có năng khiếu, cũng rất nỗ lực, quan trọng hơn là, cô thấy ở em thứ mà người khác không có.”
“Tin cô đi, nếu em kiên trì đi tiếp, nhất định sẽ có thành tựu.”
“Cô có một suất du học Đức, em có muốn đi cùng cô không?”
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Ba tôi mất sớm, giờ mẹ cũng theo ông đi rồi.
Tôi bán nhà, gom đủ tiền để sống ở Berlin.
Theo giáo viên lên máy bay, đó là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài.
Thật ra rất kỳ lạ.
Những năm yêu Giang Tần Hoán, anh cũng từng ra nước ngoài.
Nhưng dù xa hàng ngàn cây số, tôi vẫn luôn thấy anh ở ngay bên cạnh mình.
Còn khi tôi ngồi lên máy bay đi Berlin.
Khoảnh khắc chiếc máy bay vút lên độ cao hàng vạn mét, tôi hiểu rất rõ mình sẽ không quay lại được nữa.
Từ đó núi cao đường xa, giữa tôi và anh cách nhau cả vạn dặm.
Tôi chỉ nghĩ, chắc tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.
Nên trái tim tôi cũng trống rỗng.
Trong đầu luôn có một giọng nói hỏi tôi.
Lâm Thu Thủy, nếu được làm lại, em có quay đầu không?
Tôi nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời.
Chỉ là sau này tôi mới biết, khi bay xuyên qua tầng mây ở độ cao vạn mét.
Có một email lạ nằm lặng lẽ trong hộp thư của tôi.
Cậu ấm đó chưa từng chịu thiệt thòi, chưa từng cầu xin ai.
Tôi nhớ khi đó tôi từng nói thích anh, tôi bảo:
“Giang Tần Hoán, em thích anh không vì lý do gì hết. Em chỉ hy vọng nhiều năm sau khi nhớ lại, anh biết rằng anh là người xứng đáng được người ta yêu thích, chỉ vậy thôi.”
Bức email ấy ngắn ngủn, câu chữ vụng về, như vá víu chút kỷ niệm cuối cùng của tôi và anh.
【Em có thể ở bên cạnh anh không.】
【Làm người thứ ba anh cũng chịu. U•ェ•*U】
10
5 năm sau.
Hậu trường ồn ào tiếng người, MC giới thiệu, nhóm đạo cụ bận rộn.
Mọi người đi qua đi lại vội vàng, tôi xác nhận nhịp chỉ huy lần cuối.
Đúng lúc thấy bạn diễn của tôi khẽ kéo màn sân khấu ra nhìn trộm.
“Sao vậy?”
Tôi ghé lại hỏi.
“Ây da, cô Linh ơi, cô mới về nước nên không biết.”
“Buổi diễn này hôm nay có nhiều nhân vật lớn lắm đó.”
“Cô nhìn bên kia kìa, hội trưởng hội Nghệ thuật, thứ trưởng Bộ Văn hóa, à! Còn cả anh ấy nữa…”
Thấy cô bé mắt lập tức lấp lánh như sao, tôi càng tò mò.
“Ai vậy?”
“Tổng giám đốc Giang Nhai Technology đó! Cô Linh không biết thật à!”
Nghe thấy cái tên đó, tôi bất giác khựng lại.
Làm sao mà không biết được – tập đoàn công nghệ mới nổi mấy năm gần đây, nổi tiếng đến mức tôi ở nước ngoài 5 năm cũng từng dùng sản phẩm của họ.
Nhưng lý do khiến tôi chấn động không phải là công ty đó.
“Mê chết đi được, Giang Tần Hoán ấy… aaaa…”
Dù hiếm khi xuất hiện trước công chúng, tổng giám đốc Giang Nhai vẫn có vô số fangirl.
Tôi cũng ghé mắt nhìn, nhưng màn sân khấu chỉ hé được một khe nhỏ.
Tôi không thấy rõ, chỉ thấy dưới khán đài ngồi kín người, khu vực VIP càng tối hơn, liếc qua chỉ thấy loáng thoáng vest và quần Âu.
“Anh ấy đẹp trai chết đi được!”
“Cô biết không! Vốn là con nhà giàu đấy, nhưng không thèm tiếp quản công ty của bố mình.”
“Công ty dưới tay anh ấy tự lập lên, năm ngoái giá cổ phiếu đã vượt cả công ty nhà ba anh ấy rồi!”
Cô bé phấn khích kể hết chuyện tám.
Còn tôi hơi ngẩn ra, ngón tay vô thức xoắn mấy sợi tua nơi viền váy, đến khi MC nhắc chúng tôi chuẩn bị.
“Sắp lên sân khấu rồi.”
Đèn bật sáng, màn đỏ từ từ kéo ra.
Chậm rãi bước ra giữa sân khấu, sẽ thấy hết ánh mắt mọi người.
Họ sẽ nhìn theo bạn, sẽ vì giọng hát của bạn mà vui mừng.
Năm năm ở Berlin, tôi cũng từng bước đi như thế.
Ban đầu chỉ là diễn viên quần chúng, rồi dần dần được đẩy lên sân khấu, đi từ hậu trường ra trước mặt khán giả.
Vở này tôi diễn nhiều đến thuộc lòng, ánh đèn chiếu vào mặt, dần dần, lần nào tôi cũng có thể cúi chào hoàn hảo nhất.
Khi nhạc dừng, tôi cúi thật sâu, các diễn viên khác cùng từ hậu trường bước ra, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Ánh mắt tôi chầm chậm đảo qua rồi ở khoảnh khắc đó.
Khẽ dừng lại trên một người.
Hóa ra ngần ấy năm trôi qua anh vẫn có thể dễ dàng hút lấy ánh nhìn của tôi như vậy.
Ánh mắt anh cũng hướng về phía tôi.
Có lẽ chúng tôi đã nhìn nhau.
Nhưng tôi không nhìn rõ mắt anh nữa.
Anh đã khác rồi – cậu ấm từng thích mặc áo khoác gió giờ lại đóng bộ vest chỉn chu.
Tóc vuốt gọn để lộ vầng trán cao, trông đẹp trai nhưng sắc sảo, có phần dữ dội.
Chỉ ngồi đó thôi cũng toát ra cảm giác lạnh lùng quan sát người khác.
Ánh mắt đó, chỉ những người ở địa vị cao mới có – đen thẳm, sâu không thấy đáy.
Tiếng vỗ tay chưa ngừng, màn chào kết cũng chưa xong.
Anh đã đứng dậy rời ghế.
Tôi hơi bối rối đứng thẳng dậy – là vì opera này quá nhàm chán sao, hay tôi hát không đủ hay?
Hay là vì… người đóng vai chính lại là tôi?
Không tránh khỏi, tôi chợt nhớ đến mùa hè đó, văng vẳng tiếng ve kêu khắp nơi.
Hội trường rộng lớn chỉ có mình tôi lặp đi lặp lại luyện mấy đoạn nhạc khô khan.
Còn Giang Tần Hoán thì luôn luôn, luôn luôn, đợi Lâm Thu Thủy diễn xong để vỗ tay.