Chương 7 - Chìa Khóa Của Những Ký Ức
Nhà họ Phí bắt đầu thúc giục tôi sinh thêm con.
15
Phí Uyên là con trai duy nhất của nhà họ Phí — một gia tộc lớn mạnh, danh tiếng rạng rỡ, làm sao có thể dung nạp một người thừa kế mang khuyết điểm.
Huống hồ, lại là một đứa bé bị coi là “ngốc nghếch, không biết nói chuyện”.
Tôi thật sự thích trẻ con, nhưng cũng hiểu rõ: chỉ cần có thêm một đứa trẻ khác, Phí Tư Ngôn sẽ lập tức bị bỏ rơi hoàn toàn.
Vì thế, tôi kiên quyết từ chối.
Từ đó, những người nhà họ Phí vốn đã chẳng ưa tôi, nay càng thêm thất vọng và chán ghét.
Không ai thích tôi, cũng không ai thích đứa con trai “ngốc” tôi sinh ra.
Trong suốt một thời gian dài, tôi một mình chăm sóc Phí Tư Ngôn.
Dẫn nó đi khám tâm lý, học cách dạy con, tìm mọi cách dụ nó mở miệng nói.
Chữa bệnh tim cho nó, từng bữa ăn tôi đều tự tay chuẩn bị, chỉ sợ xảy ra sơ sót nhỏ nhất.
Đến năm bốn tuổi, nó mới lần đầu chịu mở miệng, gọi một tiếng “Ba”.
Tôi vui đến nỗi bật khóc, còn ghi âm lại, gọi cho Phí Uyên khoe.
Nhưng anh ta lạnh nhạt cúp máy, cả nhà họ Phí chẳng ai quan tâm.
Một đứa trẻ bốn tuổi gọi “ba” có gì đáng nói — thậm chí còn buồn cười trong mắt họ.
Nhưng với tôi, đó là hạnh phúc thật sự.
Hôm ấy, tôi ôm con trong lòng, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ yêu con.
Cho dù cả thế giới đều không cần con, mẹ vẫn cần con.”
Đứa nhỏ tựa đầu vào vai tôi, như nghe hiểu được điều gì, cười tươi, gọi thêm mấy tiếng “Ba”.
Từ đó suốt nửa năm, nó cứ thế gọi tôi bằng từ duy nhất nó biết.
Nó gọi “Ba”, tôi vẫn đáp “Ừ”.
Tôi thực lòng yêu nó — bằng tất cả sinh mạng và hơi thở.
Cho nên, khi nó tám tuổi, sau khi nghe người nhà họ Phí bôi nhọ tôi vô số lần,
Nó tin, rồi buồn bã hỏi tôi: Tại sao mẹ lại là mẹ của con?”
Không ai có thể hiểu được, câu hỏi ấy khiến tim tôi đau đến nhường nào.
Khi nó còn yếu ớt, khi tất cả đều quay lưng, chỉ có tôi ôm chặt lấy nó, bảo vệ đến cùng.
Khi nó dần biết nói, dần trở nên thông minh xuất chúng, mọi người mới bắt đầu chú ý đến nó.
Bắt đầu tiếp nhận, vỗ về, tâng bốc nó — còn nó thì vứt bỏ tôi.
Nó sẽ mãi không biết, câu nói “Con hy vọng có thể đổi một người mẹ không tệ như vậy”
là một lưỡi dao sắc bén thế nào — đâm thẳng qua tim tôi.
Tôi choàng tỉnh giữa cơn mê mệt.
Cửa sổ chưa đóng chặt, gió lạnh tràn vào, quét qua gương mặt ướt đẫm — lạnh buốt.
Ngồi dậy, lồng ngực đau thắt đến nghẹt thở.
Thì ra, cho dù đã gom đủ thất vọng, đã dứt bỏ tất cả, trái tim vẫn còn biết đau.
16
Cuộc thi ở huyện diễn ra thuận lợi.
Bọn trẻ lần đầu tiên đi xa như vậy để dự thi, tuy không đạt giải nhất, nhưng có em đoạt giải nhì, em đứng thứ năm, và ba em lọt top hai mươi.
Tôi dẫn đám trẻ hớn hở bước lên sân khấu, nơi đặt những bó hoa nhựa sặc sỡ.
Nghe MC đọc to: “Giáo viên hướng dẫn — cô Tang Ninh.”
Dưới khán đài vang lên tràng pháo tay, dành cho tôi và học trò của tôi.
Nhiều năm qua tôi cũng từng bước lên bao sân khấu — đấu giá, trao giải, cùng với những bức tranh đoạt giải cao, bán giá hàng triệu.
Nhưng người ta chỉ quay sang Phí Uyên, nịnh nọt:
“Chúc mừng Phí tiên sinh.”
Có người bỏ ra bạc triệu để mua tranh của tôi, rồi khoe với người khác: “Tranh này là vợ Phí tiên sinh vẽ đó.”
“Họ Phí nào cơ? Ở Hải thị còn ai ngoài Phí tiên sinh chứ?”
“Họa sĩ là ai à? Bà Phí. Tên hả? Không rõ.”
Đã bao nhiêu năm rồi, tôi không còn được gọi tên là “Tang Ninh” trên một sân khấu.
Tôi siết chặt tay mấy đứa nhỏ, cúi đầu cảm ơn, nụ cười rạng rỡ, lòng ngập niềm vui thật sự.
Khi xuống sân khấu, tôi mới thấy ở góc xa có hai bóng người quen thuộc.
Hai cha con họ ngồi ở hai bên đối diện, cách xa nhất, nhưng lại cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Ở thị trấn nhỏ này, chẳng ai biết vị tổng tài danh tiếng họ Phí, cũng chẳng ai nhận ra thiên tài toán học tuổi thiếu niên.
Ở nơi này, mọi người đều như nhau — dù giấc mơ nhỏ bé đến mấy, cũng được tôn trọng.
Tôi nhìn thấy trong mắt họ là mất mát, xen lẫn nghi hoặc.
Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được, một giải thưởng nhỏ bé như thế, lại có thể khiến tôi hạnh phúc đến vậy.
Khi lễ trao giải kết thúc, tôi dẫn học trò ra về,
Phí Tư Ngôn đuổi theo.
Tôi dắt tay một bé gái nhỏ, bị cậu chặn lại ngay giữa đường.
Con bé bị ánh mắt nghiêm nghị của cậu dọa sợ, vội trốn ra sau lưng tôi.
Phí Tư Ngôn nhìn tôi rất lâu, rồi khẽ nói, giọng không vui:
“Bộ đồ đó hình như là của con.”
Cậu nói về bộ thể thao trắng mà cô bé đang mặc.
May là ồn ào, con bé không nghe thấy.
Đêm hôm ấy, khi bọn trẻ ở lại nhà tôi, cô bé rất thích bộ đồ đó.
Trẻ con thích, tôi liền tặng luôn.
Phí Tư Ngôn nói về quần áo, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bàn tay tôi đang nắm tay cô bé.
Tôi lạnh giọng: “Không có chuyện gì thì tránh ra.”
Phí Tư Ngôn trông như bị ấm ức, vành mắt đỏ lên:
“Con… con muốn về nhà ông ngoại với mẹ.
Con đã nói với ba rồi, con không về nhà họ Phí nữa…”