Chương 5 - Chị Gái Và Ông Cụ Bí Ẩn

Dù biết rõ đó là hố lửa, tôi cũng phải nhảy vào.

Nghe tôi nói xong, Tôn Nhị Lang sững người trong chốc lát, rồi lập tức cười lớn khoái trá.

“Ngoan, đúng là một đứa bé ngoan!”

Khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì phấn khích.

“Được rồi, chú đây cũng không cần lằng nhằng lễ nghi gì cả. Hôm nay trực tiếp động phòng luôn!”

Nói xong, ông ta chẳng thèm báo trước, bê thốc tôi lên như vác bao tải, hớn hở bước nhanh về phía phòng ngủ.

Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, người nhà họ Tôn vẫn chưa ai thức dậy.

Tôn Nhị Lang cứ thế vác tôi vào phòng, quẳng tôi xuống giường, rồi nhào tới hôn tôi.

Nước mắt tôi tuôn như mưa.

Chị tôi từng nói với tôi, sau này tôi nhất định phải tìm một người con trai tốt, tử tế, biết tôn trọng phụ nữ.

Người ấy khi ở bên tôi, sẽ còn dịu dàng hơn cả ba đối với mẹ, sẽ nâng niu tôi như báu vật.

Nhưng tôi đâu ngờ, lần đầu tiên tôi gần gũi với đàn ông lại là trong hoàn cảnh như thế này…

Một người đàn ông trung niên, già đến mức có thể làm cha tôi, thô lỗ, tàn nhẫn, không có chút dịu dàng nào.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, nỗi đau dâng lên—

“Á!!!”

Cơ thể Tôn Nhị Lang đột nhiên khựng lại.

Tôi sững người, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mắt ông ta trợn trừng, toàn thân cứng đờ rồi từ từ đổ gục xuống đè lên người tôi.

Trên lưng ông ta—không biết từ lúc nào—là một con dao cắm sâu, máu me lênh láng.

Và chị tôi… đang đứng phía sau ông ta.

“Á a a a a!”

Mãi đến lúc đó, tôi mới dần hoàn hồn trở lại. Tôi hét lên, điên cuồng đẩy cái xác nặng trịch của Tôn Nhị Lang ra, rồi như phát cuồng mà lao ra khỏi phòng.

Là chị tôi đã kéo tôi lại, tay bịt chặt miệng tôi.

“Nhi Nhi! Đừng hét! Bình tĩnh lại đi!”

Điều kỳ lạ là… dù người chị tôi vẫn nồng nặc mùi máu tanh, nhưng khi chị ôm lấy tôi, tôi lại đột ngột thấy bình tĩnh lạ thường.

Tôi run rẩy ngẩng đầu nhìn chị: “Chị… là chị giết Tôn Nhị Lang sao?”

Lúc nãy tôi đã hoàn toàn suy sụp, không để ý được gì, nhưng nghĩ lại thì chắc hẳn là chị đã lặng lẽ vào phòng khi Tôn Nhị Lang đang mải mê, rồi đâm một nhát dao từ sau lưng, giết chết ông ta.

Quả nhiên, chị gật đầu.

Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch hơn: “Vậy… còn ông Tôn, ông Nhị và cả anh cả… cũng là… chị giết sao?”

Nhớ lại khoảnh khắc chị ra tay—một nhát chí mạng, bình tĩnh, gọn gàng—sao có thể là lần đầu?

Tôi nghĩ lại mọi chuyện trước đây, làm sao có thể không nghi ngờ?

Lần này, chị không chối, lại gật đầu: “Gần như thế.”

Mặt tôi hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào.

“Vì… chỉ vì muốn được gả cho anh Tuấn Hằng sao?” – tôi run rẩy hỏi, lòng quặn thắt.

Chị lại gật đầu.

Tôi như bị điện giật, lập tức hất tay chị ra.

“Chị điên rồi!” – Tôi không kìm được òa khóc – “Chỉ vì muốn lấy anh ấy mà chị giết từng đó người vô tội sao?!”

Thứ khiến tôi giận không phải vì những kẻ nhà họ Tôn chết.

Mà là vì chị tôi—người từng dịu dàng, lương thiện—vì thứ tình cảm gọi là “tình yêu”, mà trở thành một con người như thế này.

Đây… còn là người chị mà tôi từng kính yêu nữa không?

Nghe tôi nói vậy, chị lại nở một nụ cười kỳ lạ.

“Nhi Nhi, em đang nói gì ngốc nghếch thế,” – chị không giận, chỉ nhẹ nhàng đáp – “Lúc ông Tôn chết, chị đã nói rồi, chị không giết người vô tội.”

Tôi ngẩn ra, còn chưa kịp lên tiếng thì chị lại tiếp lời:

“Những người chị giết… từng người một… đều đáng chết.”

Tôi chết sững tại chỗ, còn chị đã đưa tay chỉ vào thi thể của Tôn Nhị Lang trên giường.

“Ví dụ như hắn, loại cặn bã như thế này, định thừa lúc nhà mình khốn đốn để ra tay, lại còn dám động vào em… Em nói xem, hắn có đáng chết không?”

Tôi im lặng.

Quả thực, Tôn Nhị Lang là tên khốn nức tiếng trong làng.

Đừng nói đến việc lần này ép nhà tôi đến đường cùng, từ trước đến nay hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện tồi tệ.

Ngay trong căn nhà của hắn đã có đến năm người vợ—đa phần đều bị ép buộc mà thành.

Loại người như vậy… đúng là đáng chết.

Nhưng tôi vẫn không kìm được mà hỏi:

“Vậy… những người khác thì sao? Ông Tôn, ông Nhị và bác cả… họ cũng đáng chết sao?”

Nụ cười trên gương mặt chị càng lúc càng kỳ quái.

“Tất nhiên rồi.” – Chị nhẹ nhàng đáp – “Ví dụ như ông Tôn, em chẳng biết đâu… hồi ông ta còn trẻ, từng bắt nạt mẹ mình.”

Tôi run lên một cái: “Cái… gì cơ?”

Gương mặt chị lộ rõ vẻ căm ghét.

“Lúc đó em chưa chào đời. Khoảng khi chị năm tuổi, ông Tôn đã làm nhục mẹ mình. Bố chị biết chuyện, đến tìm ông ta nói lý, nhưng bị đánh ngược lại. Vài ngày sau, bố chị buồn rầu uống say rồi trượt chân chết dưới hố bùn.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo