Chương 6 - Chị Gái Và Ông Cụ Bí Ẩn

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Ông ta là đồ cặn bã! Là một thằng khốn đúng nghĩa! Ông ta đáng chết! Vậy nên chị mới bỏ thuốc, để ông ta chết như thể ‘quá hưng phấn’.”

Toàn thân tôi lạnh toát.

Chẳng trách…

Chẳng trách lúc nghe tin chị sắp gả cho ông Tôn, mẹ đã phản ứng dữ dội đến vậy.

Thì ra là vì chuyện đó…

Tôi run run hỏi: “Vậy… còn ông Nhị và anh cả…”

“Ông Nhị là ngoài ý muốn.” – Chị cười lạnh – “Lúc đó hai người họ đánh nhau, ông ấy bị thằng cháu đập chết. Nhưng thằng cháu—là do chị giết.”

Ánh mắt chị trong khoảnh khắc ấy bùng lên thứ căm hận dữ dội.

“Vì thằng khốn đó… năm năm trước, đã từng làm nhục chị! Hắn đáng chết! Đáng ra phải chết từ lâu rồi!”

9

Toàn thân tôi lạnh như băng.

Năm năm trước…

Tôi nhớ ra rồi. Có một hôm chị về từ trường, váy chị dính đầy máu.

Tôi hỏi thế nào chị cũng không chịu nói, chỉ khóc, rồi tự mình giặt sạch váy, còn dặn tôi đừng kể với mẹ.

Thì ra… thì ra lúc đó chị đã phải chịu đựng chuyện đó!

Chẳng trách… hôm anh cả nhà họ Tôn lẻn vào phòng chị, hắn lại nói cái câu: “Không phải lần đầu.”

Giây phút ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ.

Thì ra, ngay từ đầu… mọi thứ đều là kế hoạch của chị.

Chị gả vào nhà họ Tôn, không chỉ vì tình yêu.

Mà còn vì… báo thù!

Vì bản thân chị, vì mẹ, vì bác cả… để trả thù!

Chị vẫn đang cười, nụ cười ngày càng trở nên méo mó, điên dại.

“Vậy nên, Nhi Nhi, em hiểu rồi chứ? Những kẻ nhà họ Tôn—đều đáng chết! Không—không chỉ bọn họ, mà cả cái làng này, tất cả… đều đáng chết!”

“Em có biết cái làng này ghê tởm cỡ nào không? Một chồng nhiều vợ, rồi tục nối hôn… trong mắt bọn họ, phụ nữ chẳng phải là con người!

“Em tưởng ai cũng tốt như ba à?

“Không!” – giọng chị sắc như dao – “Phần lớn đàn ông trong làng này đều là súc sinh! Con gái ruột cũng được, vợ cũng thế, chỉ cần là phụ nữ, bọn họ đều xem như món đồ – có thể chuyển nhượng, có thể ‘thừa kế’, còn có thể mặc sức chơi đùa!”

Lúc chị nói những lời này, ánh mắt chị rực lên căm hận.

Còn tôi… không nói được lời nào để phản bác.

Vì tôi biết… chị nói đúng.

Gia đình như chúng tôi – một vợ một chồng, cha kính mẹ yêu – thực sự là thiểu số.

Dù mẹ nói ba tôi “kế thừa” mẹ từ bác cả, nhưng ba luôn đối xử với mẹ bằng cả sự trân trọng.

Còn hầu hết đàn ông trong làng này… đều chẳng khác gì bọn nhà họ Tôn – xem phụ nữ như món đồ, mặc sức làm nhục.

“Ồ, tất nhiên… vẫn có người không giống bọn họ.”

Chị bỗng như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn.

“Là A Hằng. Dù anh ấy mang họ Tôn, nhưng anh ấy hoàn toàn khác biệt với ông nội và mấy người đàn ông khác trong nhà.”

Khi nhắc đến Tuấn Hằng, cả người chị như dịu lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Anh ấy luôn dũng cảm đứng ra bảo vệ những cô gái bị bắt nạt. Anh ấy luôn nói với mọi người rằng phụ nữ cũng là con người, là những cá thể độc lập. Anh ấy thật sự… khác biệt.”

Tôi nhìn chị, thấy rõ ánh mắt đầy tình cảm sâu đậm, liền hiểu rằng—dù chị bước vào nhà họ Tôn là để báo thù, nhưng tình cảm chị dành cho anh Tuấn là thật lòng.

Tôi cũng có thể hiểu vì sao chị lại thích anh ấy.

Trong một ngôi làng đầy những hủ tục coi thường phụ nữ như thế, anh Tuấn đúng là một làn gió trong lành hiếm có.

Anh ấy đã từng học đại học ở ngoài, tiếp nhận một nền tư tưởng hoàn toàn khác.

Anh tôn trọng phụ nữ, một lòng một dạ trong chuyện tình cảm—anh là một người đàn ông tốt thực sự.

Tôi khẽ hỏi chị: “Chị… còn muốn ở lại nhà họ Tôn không?”

Giờ khi Tôn Nhị Lang đã chết, trong nhà họ Tôn chỉ còn lại mỗi anh Tuấn là đàn ông trưởng thành.

Theo tục lệ, người “kế thừa” chị tiếp theo… sẽ là anh ấy.

Nhưng điều đó còn tùy thuộc vào việc chị có muốn ở lại hay không.

Chị nghe xong thì khẽ giật mình, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ nhìn tôi.

“Tất nhiên rồi.” – Chị nắm chặt tay tôi, giọng vui mừng và dịu dàng – “Nhi Nhi, chị sắp được gả cho người mà chị yêu thương thật lòng… em có vui mừng thay cho chị không?”

10

Sáng hôm sau, thi thể của Tôn Nhị Lang được phát hiện bên bờ đầm lầy ven đường.

Thoạt nhìn, có vẻ như ông ta say rượu rồi ngã xuống bùn mà chết.

Cách chết… giống hệt như cái chết của bác cả năm xưa.

Người nhà họ Tôn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng—dù sao thì chị chỉ mới gả vào nhà họ được chưa đầy một tháng, mà đàn ông trong nhà gần như đã chết sạch.

Thế nhưng chẳng ai có chứng cứ gì để chứng minh cái chết của mấy người đó có liên quan đến chị.

Cũng chẳng ai thật sự tin rằng một người phụ nữ lại có thể giết người.

Vì trong mắt đám đàn ông trong làng, phụ nữ chẳng qua chỉ là một con búp bê đẹp đẽ—dùng để giải trí, để chơi đùa.

Một con búp bê thì có thể giết ai được chứ?

Thế nên họ chỉ chửi rủa, mắng chị tôi là “sao chổi”, là “xui xẻo đem tới tai họa”.

Báo cáo