Chương 2 - Chị Gái Giả Vờ Chăm Chỉ

Rồi là đống tài liệu mới tinh.

Lật trang đầu tiên.

Đầu tiên gạch bằng màu đỏ, sau đó đến màu cam, rồi đến màu xanh lá.

Tôi nhìn kỹ.

Thì ra chị đang gạch dưới mấy cái tiêu đề to đùng.

Tôi thật sự không hiểu nổi có gì để mà gạch.

Ghi chú chẳng phải là để chọn lọc nội dung quan trọng sao?

Bố mẹ hỏi chị dạo này học hành ra sao.

Chị bày ra đống tài liệu màu mè.

Mẹ liền trầm trồ: “Con gái mẹ giỏi quá! Ghi chú kỹ thế này chắc chắn học rất chăm!”

Đến lượt tôi, họ chỉ thấy cuốn vở đen trắng đơn giản.

“Đa Đa à, con phải học chị con đấy, sao chẳng chịu ghi chú cẩn thận gì cả?”

Tôi cúi đầu, ậm ừ đáp một tiếng.

Dù sao tôi cũng trầm tính, bố mẹ vốn đã quen rồi.

3

Trung tâm luyện thi nghệ thuật mà chị tôi đăng ký được trang trí vô cùng sang trọng.

Tôi đi theo xem thử, thật sự rất hoành tráng.

Trên hành lang treo đầy ảnh của những học sinh từng đỗ vào các trường danh tiếng và giấy báo trúng tuyển.

Bố mẹ tôi xúc động không thôi, dưới lời thuyết phục của giáo viên, đã sẵn sàng trả luôn ba bốn trăm triệu tiền học mỗi năm.

“Thư Hoa trước giờ không có nền tảng, tuy có năng khiếu, nhưng vẫn cần thầy giỏi dẫn dắt.”

Thế là lại đăng ký thêm lớp “hướng dẫn đặc biệt một kèm một”.

Bố mẹ nói tất cả là để bồi dưỡng họa sĩ lớn tương lai.

Họ dường như đã tưởng tượng ra cảnh được nở mày nở mặt khi nhận giấy báo đỗ của chị.

Muốn vào học viện mỹ thuật, điểm văn hóa cũng không thể thấp.

Chị bảo mình học đến tận nửa đêm mỗi ngày.

Rất chăm chỉ, đến nỗi tiều tụy cả người.

Nhưng rõ ràng tôi thấy chị đang lướt video suốt tối, rồi còn cười khúc khích một cách khoái chí.

Mẹ bảo tôi mang hoa quả vào cho chị.

Tôi gõ cửa mấy lần mà không ai mở.

Tôi đành nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Thấy chị đang quăng cái giá vẽ qua một bên.

Chị ngồi bắt chéo chân, nhai khoai tây chiên rôm rốp.

Nghe tiếng bước chân, chị vội kéo tai nghe xuống, chộp lấy cây cọ, làm rối tóc mình lên, tỏ vẻ mệt mỏi và tập trung.

“Sao em không gõ cửa? Có biết lễ phép là gì không?”

Tôi lí nhí nói: “Em có gõ rồi mà…”

Chị trừng mắt nhìn tôi, dặn không được kể với ai.

Rồi chị dúi nửa gói khoai còn lại vào tay tôi, cố tỏ ra tự nhiên:

“Chị đang bận chỉnh video, lát nhớ thả tim cho chị nhé.”

Tôi gật đầu.

“Đúng là đồ đần.” – chị lầm bầm nhỏ.

Sau đó nền tảng hiện thông báo vlog mới nhất của chị.

【Đếm ngược đến kỳ thi đại học – Trải nghiệm học tập đắm chìm】

Trong video, chị làm một đề tiếng Anh, nhạc nền rất sôi động, khiến người ta xem mà cũng muốn học theo.

Chị lật sang trang đáp án, đột ngột che miệng lại, khẽ kêu lên tiếc nuối:

“Trời ơi, sao sai nhiều thế này!”

Rồi cầm bút đỏ bắt đầu chữa từng câu.

Tôi nhìn kỹ.

Một bài đọc hiểu, năm câu hỏi, sai hết cả năm.

Bài đọc nói về đời sống học đường, cấu trúc câu đơn giản, không có từ vựng khó.

Ngay cả học sinh cấp hai như tôi cũng có thể dễ dàng làm đúng hết.

Còn chị – một thí sinh sắp thi đại học – lại chẳng hiểu nổi từ vựng hay ngữ pháp cơ bản.

Nực cười nhất là khi chị ghi chú lại, bên cạnh từ “special”, chị cẩn thận viết thêm “đặc biệt”.

Chị còn dùng hai màu bút để khoanh tròn từ đó.

Như thể làm vậy là chứng minh được chị thật sự đang học nghiêm túc.

Mẹ còn nấu riêng cháo yến sào cho chị, khuôn mặt đầy xót xa:

“Chị con vất vả quá, học suốt đến khuya, phải bồi bổ thêm…”

Chị uống hết tô yến trong một hơi.

“Đa Đa, con đi rửa bát nhé.” – mẹ tiện thể sai tôi.

“Nhưng… con vẫn chưa làm xong bài tập…” – tôi nhỏ giọng nói.

Chị liếc nhìn tôi: “Bài tập cấp hai thì có gì đâu mà phải làm kỹ.”

Mẹ cũng tán thành: “Chị con bây giờ là báu vật của nhà mình, sắp thi đại học rồi.”

4

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn mang bát vào bếp.

Dù ba mẹ tôi làm ăn có tiền, nhưng tư duy vẫn là kiểu nhà giàu mới nổi.

Họ không có học thức, làm gì cũng chỉ để giữ thể diện.

Nhà thì ở biệt thự, nhưng mẹ lại tiếc tiền thuê giúp việc, cùng lắm chỉ thuê người theo giờ.

Mẹ lại sĩ diện, sợ người giúp việc đến nhà thấy bừa bộn sẽ nói xấu sau lưng.