Chương 1 - Chị Gái Giả Vờ Chăm Chỉ

Chị gái tôi rất giỏi… giả vờ chăm chỉ.

Gần đến kỳ thi đại học, kết quả học tập của chị không có chút tiến bộ nào.

Chị nói mình mỗi ngày học đến tận nửa đêm, mỗi trang vở đều dùng năm loại bút màu viết kiểu chữ “phô mai” mềm mại,

thậm chí còn dùng iPad để quay video, chỉnh clip “ngày học tập chăm chỉ” của bản thân.

Bố mẹ tin sái cổ, bỏ ra hơn một trăm triệu để cho chị học lớp luyện thi mỹ thuật, thuê cả giáo viên dạy riêng.

Còn đến lượt tôi, ngay cả 50 nghìn tiền tài liệu cũng không muốn bỏ.

Đến ngày có điểm thi đại học, mẹ tôi đã sớm bắt đầu khoe khoang khắp nơi rằng “con gái sắp vào học viện mỹ thuật hàng đầu, tương lai là họa sĩ lớn”.

Khi điểm được công bố, bà chết lặng.

1

Chị gái tôi học lực bình thường, một hôm ôm về một bức tranh vẽ lúc rảnh rỗi, trịnh trọng nói:

“Thầy bảo con có năng khiếu mỹ thuật!

Con là thiên tài hội họa! Mẹ ơi, con muốn học mỹ thuật.

Sau này con sẽ thi vào học viện mỹ thuật, trở thành họa sĩ nổi tiếng!”

Tôi nhìn vào bức tranh: nét vẽ loạn xạ, màu sắc thì rối rắm, khó hiểu.

Mẹ cũng chẳng nhìn ra được gì.

Chị tôi gạt đi:

“Mọi người không hiểu đâu!

Picasso cũng vẽ kiểu này! Một bức tranh của ông ấy có thể bán được mấy triệu đấy!”

Một bức tranh bán cả mấy triệu tệ cơ đấy!”

Vừa nói, chị vừa mở điện thoại, tìm mấy bức tranh trường phái trừu tượng.

Còn cố tình phóng to cái tag giá lên cho mẹ xem.

Tay bố đang gắp thức ăn khựng lại.

Vì ông chỉ nghe được hai chữ “mấy triệu”.

Mẹ bị chị dụ đến mức không biết trời đất gì nữa.

Vội vàng đổ tiền cho chị học lớp luyện thi mỹ thuật.

Từ đó, chị trở thành học sinh mỹ thuật “đốt tiền” không tiếc tay.

Bố mẹ lại cho rằng đầu tư ban đầu là điều tất yếu.

Chị tôi được nuôi lớn bên ba mẹ từ nhỏ.

Còn tôi bị gửi về quê ở với bà ngoại.

Chị giống mẹ, xinh đẹp và nổi bật.

Còn tôi thì tầm thường, lại là con gái.

Mãi đến khi tôi lên cấp hai.

Bố mẹ làm ăn khấm khá hơn mới đón tôi về sống chung.

Lần đầu bước vào căn nhà rộng lớn, tôi ngỡ ngàng đến cứng người.

Chỉ sợ chân mình để lại dấu bẩn trên sàn.

Chị mặc chiếc váy trắng tinh xòe rộng.

Trông chẳng khác gì một con thiên nga kiêu kỳ.

Trước mặt ba mẹ, chị đưa cho tôi một viên kẹo.

Nhưng khi thấy đôi tay nứt nẻ vì làm ruộng của tôi.

Chị khẽ cau mày, rồi vội rụt tay lại: “Ôi, kẹo này bị ẩm rồi, em đừng ăn nữa.”

Quay người đi, chị lập tức bỏ kẹo vào miệng mình, nhai rôm rốp như cố tình.

Lúc ba mẹ quay sang nhìn, chị đã trở thành một “người chị tốt bụng lo cho em gái”.

Chị luôn là bảo bối trong lòng ba mẹ.

Ăn ngon, mặc đẹp, dùng toàn đồ tốt nhất.

Còn tôi thì chỉ được dùng lại những thứ chị bỏ đi.

Trong căn nhà này, bàn học của chị đầy bút vở màu mè, bày biện đủ kiểu.

Còn tôi phải viết kín hai mặt tập rồi vẫn tiếc không dám vứt.

Tủ đồ của chị treo đầy váy áo mới theo mùa.

Còn bộ đồng phục của tôi đã giặt đến bạc màu, chỗ này vá chỗ kia.

Chị thường ôm lấy mẹ, làm nũng:

“Bố mẹ kiếm tiền vất vả mà, con với em dùng chung một bộ đồ dùng học tập là được rồi.”

Nhưng xoay lưng lại, chị liền giấu những cây bút mới tinh vào ngăn bàn.

Để tôi chỉ còn lại những món đồ cũ nát của chị mà dùng.

2

Chị tôi hơn tôi ba tuổi.

Năm nay chị thi đại học, còn tôi thi lên cấp ba.

Sống chung với chị lâu ngày, tôi dần hiểu chị là kiểu người như thế nào.

Nhưng bố mẹ thì không biết.

“Bố mẹ ơi, con muốn mua mẫu iPad mới nhất, bạn bè con đều dùng cái đó để học online, tiện lắm luôn!”

Bố mẹ không rành công nghệ, chỉ cần nghe có lợi cho việc học là gật đầu đồng ý.

Trên mặt chị thoáng hiện một nụ cười.

Chị vốn chẳng có ý định học gì, chỉ muốn dùng iPad để cắt video.

Chị lập tài khoản riêng trên phần mềm, nói rằng muốn làm blogger học tập.

Còn bắt tôi phải theo dõi chị.

Tôi vẫn đang dùng cái điện thoại cũ chị bỏ lại từ ba năm trước.

Xem một cái video mà cũng giật giật, đứng hình liên tục.

Để tải ứng dụng chị nói, tôi đã phải xóa đi rất nhiều thứ.

Vlog mới nhất của chị có tên là: “Không thỏa hiệp với sự tầm thường!”

Trong video, chị lấy ra một đống bút màu sặc sỡ, đủ mọi sắc.