Chương 5 - Câu Chuyện Của Những Mảnh Vỡ
21
Linh Chi mang thai mười tháng, đến ngày lâm bồn, vào một buổi sáng hạ sinh một bé gái.
Bà đỡ bế đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, mặt tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng Thế tử gia, chúc mừng phu nhân. Là một thiên kim, mẹ con bình an.”
Cố Cảnh Chu quay sang dặn dò quản sự bên cạnh: “Tốt! Thưởng, những người hầu hạ trong viện đều có thưởng, bà đỡ thưởng gấp đôi.”
Ta là chủ mẫu, tự nhiên phải túc trực bên cạnh, cũng lộ ra nụ cười chúc mừng Cố Cảnh Chu.
Ta đích thân đi báo tin cho mẹ. Mẹ đang xem sổ sách, nghe vậy ngước mắt, cũng có chút vui mừng: “Sinh rồi sao? Đúng là kẻ có phúc.”
Chúng ta tâm chiếu bất tuyên.
Đây là kết quả tốt nhất.
Sinh được một nữ nhi, Cố Cảnh Chu vui mừng, Linh Chi có chỗ dựa, vở kịch này mới có thể tiếp tục diễn.
Ta ôn hòa đáp: “Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, con cũng đã dặn dò kẻ dưới hầu hạ ở cữ thật chu đáo.”
Mẹ khép sổ sách lại, gật đầu: “Con làm việc rất thỏa đáng.”
Ta liếc nhìn hạ nhân, bọn họ đều biết ý lui ra.
Lúc này ta mới nói tiếp: “Mấy ngày trước khi Linh Chi sinh, Trần Nham từng nhờ người bí mật chuyển đồ vào phủ, là một gói huyết yến thượng hạng. Lúc Linh Chi sinh, Trần Nham tuy đang trực ở ngoại viện nhưng nghe nói vẻ mặt nôn nóng hơn hẳn mọi người, thường xuyên hỏi thăm tin tức nội viện.”
Mẹ hừ nhẹ một tiếng: “Gan cũng không nhỏ đâu, cứ để bọn chúng đắc ý thêm vài ngày.”
22
Cố Cảnh Chu đặt tên cho nữ nhi của Linh Chi là Cố Oánh, gọi là Oánh nhi, thỉnh thoảng sẽ qua phòng Linh Chi ngồi chơi, thăm đứa trẻ.
Tất nhiên, trong thời gian Linh Chi không tiện hầu hạ này, hắn đã sớm thu nạp thêm một nha hoàn khác.
Kỳ ở cữ của Linh Chi diễn ra khá sung túc.
Bếp nhỏ trong viện nàng ta hằng ngày đều hầm canh bổ dưỡng, nuôi nàng ta da dẻ hồng nhuận, còn đầy đặn hơn cả lúc trước khi sinh. Oánh nhi có nhũ mẫu tận tâm chăm sóc, lớn lên cũng cứng cáp, tiếng khóc vang dội.
Ta theo lệ thường sang thăm hai lần, tặng ít đồ chơi gấm vóc cho trẻ nhỏ, nói vài lời khách sáo bảo nàng ta dưỡng thân cho tốt.
Linh Chi tựa đầu giường, phàn nàn tiếng trẻ con khóc đêm làm hỏng giấc nồng, lại lầm bầm chuyện Cố Cảnh Chu chu đáo thế nào, sai người đưa hương an thần tới.
Ta đều mỉm cười lắng nghe, lại dặn dò nhũ mẫu nha hoàn nhất định phải tận tâm. Sau đó để tâm quan sát đứa trẻ, thấy Oánh nhi vẫn giống Linh Chi nhiều hơn.
Trịnh thị sau khi nghe tin Linh Chi sinh con gái, Cố Cảnh Chu trọng thưởng, chỉ sai nha hoàn gửi một phần hạ lễ đúng quy củ qua bản thân không lộ mặt.
Nàng ta nay hằng ngày vẫn đến phòng ta thỉnh an hầu hạ, trầm mặc và cung thuận, sự náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì tới nàng ta.
Chỉ có ánh mắt khi lướt qua Hạo nhi và Hi nhi đang tập đi trong viện mới dừng lại giây lát, trở nên dịu dàng.
Trong phủ vì có thêm một đứa trẻ nên thêm vài phần sinh khí, cũng thêm nhiều sự bận rộn vụn vặt.
Đợi đến một buổi chiều sau khi Linh Chi hết cữ, ta mới bảo Hổ Phách sang viện Linh Chi truyền lời, nói trong kho mới có mấy xấp vải thích hợp làm y phục cho Oánh nhi, mời nàng ta bế đứa trẻ qua chọn lựa.
23
Linh Chi nhanh chóng bế Oánh nhi tới.
Kỹ lưỡng chọn lựa nửa ngày mới chọn được xấp màu vàng hạnh, lại bảo xấp màu xanh vũ quá thiên thanh kia cũng đẹp, làm cho Oánh nhi một chiếc áo choàng cũng tốt.
Ta bưng chén trà, thổi thổi bọt nước, mở lời: “Nếu đã chọn xong vải rồi thì để bọn họ lui xuống trước đi. Nhũ mẫu cũng bế Oánh nhi sang gian phòng ấm bên cạnh ngủ một lát, ta có vài lời riêng tư muốn nói.”
Bích Tỷ canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn ta và Linh Chi.
Linh Chi có chút nghi hoặc nhìn ta: “Phu nhân có gì sai bảo?”
Ta không trả lời ngay, chỉ lấy một chiếc tráp gỗ tử đàn từ dưới bàn trà ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt nàng ta.
Linh Chi nhìn chiếc tráp, không hiểu ra sao: “Phu nhân, đây là…”
Ta bình thản nói: “Mở ra xem đi.”
Khi Linh Chi mở tráp thấy đồ bên trong, cả người liền cứng đờ.
Đó là chiếc hoa tai rơi mất của Linh Chi, hai lọn tóc buộc thành một bó, còn có một số trang sức vàng bạc mà Linh Chi nhờ Trần Nham lén lút đem đi cầm cố.
Linh Chi gượng gạo trấn tĩnh: “Phu nhân, đây là những thứ gì…”
Ta gọi tên nàng ta: “Linh Chi, Trần Nham mang trang sức của ai đến tiệm cầm đồ? Túi đeo bên hông hắn là ai khâu? Các ngươi tư thông ở Tương lâu, ở thủy tạ, ở hẻm sau, có cần ta nói rõ từng thời điểm cho ngươi nghe không?”
Nàng ta khuỵu xuống đất, môi run rẩy, trán rịn mồ hôi lạnh, vẻ hồng nhuận lúc nãy tan biến sạch sành sanh.
Nàng ta nói năng lộn xộn: “Không, không phải đâu, phu nhân, người nghe thiếp giải thích…”
Ta ngắt lời nàng ta: “Giải thích gì? Giải thích ngươi tư thông với tùy tùng của Thế tử thế nào? Giải thích Oánh nhi của ngươi rốt cuộc là cốt nhục của ai?”
24
Những lời ấy tựa như sấm sét giữa trời quang. Nàng ta quỳ lết đến trước mặt ta, túm lấy vạt váy ta: “Phu nhân! Phu nhân tha mạng! Thiếp thân biết lỗi rồi! Thiếp thân nhất thời hồ đồ! Cầu phu nhân khai ân, tha cho thiếp thân, tha cho Oánh nhi! Con bé còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết!”
Ta cúi đầu nhìn nàng ta: “Chính vì con bé còn nhỏ, cái gì cũng không biết, mạng của nó mới nằm trong tay ngươi. Nếu chuyện này bị vạch trần, ngươi nói xem Thế tử gia sẽ xử trí ngươi thế nào? Sẽ xử trí đứa trẻ không rõ lai lịch này thế nào? Hầu phủ liệu có dung nạp được vụ bê bối như vậy không?”
Mặt Linh Chi trắng bệch hoàn toàn. Nàng ta buông tay, ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn rơi như suối.
“Không, không thể, Oánh nhi là mạng sống của thiếp! Phu nhân, người muốn thiếp làm gì cũng được! Cầu người giữ lại mạng cho con thiếp! Cầu xin người!”
Ta nhìn nàng ta đang phủ phục dưới đất, run rẩy như cầy sấy, biết thời cơ đã đến. Ta chậm rãi nói: “Mạng của ngươi giờ đây chẳng đáng một xu, nhưng mạng của Oánh nhi có lẽ vẫn giữ được. Còn tùy vào việc ngươi có biết điều mà làm hay không.”
Linh Chi bỗng ngẩng đầu, mặt đầy vết nước mắt, lộ ra thần sắc đánh cược một phen: “Biết! Thiếp thân biết! Từ nay về sau mạng của thiếp, không, cả mạng của thiếp và Oánh nhi đều là của phu nhân! Phu nhân bảo thiếp đi Đông thiếp tuyệt không dám sang Tây! Mọi sự tùy phu nhân sai bảo, tuyệt không hai lời! Chỉ cần phu nhân cho mẹ con thiếp một con đường sống!”
Ta vươn tay vờ đỡ nàng ta: “Đứng lên đi. Ghi nhớ những lời ngươi nói hôm nay. Đồ đạc ta tạm thời giữ cho ngươi, khi nào cần ngươi làm gì tự khắc sẽ bảo. Trước mặt Thế tử gia, trước mặt mọi người, đừng để lộ sơ hở, hiểu chưa?”
Linh Chi gật đầu lia lịa, dùng tay áo lau vội mặt, loạng choạng đứng dậy, thân hình vẫn còn run rẩy nhẹ.
25
Ta đem sự việc kể lại cho mẹ nghe.
Mẹ nghe xong, xoay xoay chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, trầm ngâm hồi lâu: “Nói vậy là con đã đổi ý, không định dùng bí phương kia nữa sao?”
Ta gật đầu: “Vốn nghĩ cách đó là sạch sẽ gọn gàng nhất, để hắn lặng lẽ bệnh qua đời, mẹ và con cùng với Hạo nhi, Hi nhi đều có thể hoàn toàn yên ổn. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thế tử Hầu phủ đột ngột qua đời, dẫu có người tin cậy viết mạch án thì rốt cuộc cũng gây chú ý. Người trong kinh tai mắt phức tạp, Cố Cảnh Chu cũng chẳng phải hạng người tầm thường, trong cung tất yếu sẽ cử người tới, nếu Thái y viện theo lệ hỏi han thì khó tránh khỏi sơ hở. Lo liệu việc đó vừa tốn tâm lực, vừa dễ để lại dấu vết.”
Mẹ tiếp lời: “Phải. Vả lại cha con vẫn còn đó, tuy ông ta không quản sự nhưng dù sao cũng là chủ một gia đình. Nếu Cảnh Chu đột nhiên mất, ông ta khó tránh khỏi nghi ngờ, nếu chấp nhất muốn tra hoặc mời tông tộc kỳ lão tới thì luôn là chuyện rắc rối. Nay mượn tay Linh Chi và Trần Nham thế này trái lại còn vững vàng hơn. Chỉ là, Linh Chi liệu có ngoan ngoãn nghe lời?”
Ta chậm rãi nói: “Nàng ta không nghe cũng phải nghe, không vì mạng mình thì cũng vì mạng của Oánh nhi. Thế nên con mới cố ý đợi nàng ta sinh con xong, đợi nàng ta hết cữ mới ra tay, một người mẹ vì con cái thì chuyện gì mà không làm được?”
Mẹ im lặng hồi lâu, nhìn ta một cái: “Rốt cuộc con vẫn là lòng dạ mềm yếu.”
Ta gật đầu, tựa vào người bà: “Nếu là con trai thì không thể không nhẫn tâm, nhưng là con gái, con nghĩ giữ lại cho họ một mạng cũng chẳng sao. Huống hồ Linh Chi cũng không làm con thất vọng.”