Chương 4 - Câu Chuyện Của Những Mảnh Vỡ
16
Có số tiền này, cộng với mệnh lệnh bí mật của mẹ, nghịch cảnh của nhà ngoại Trịnh thị thuận lợi được giải quyết.
Ta lại đứng ra tìm một thư viện khá tốt cho đệ đệ nàng ta vào học. Quy tắc ở đó nghiêm ngặt, có người canh chừng trông nom, từ nay có lẽ sẽ cải tà quy chính.
Vì vậy, Trịnh thị đối với ta càng thêm bội phục sát đất.
Sau khi lệnh cấm túc được bãi bỏ, Linh Chi gây khó dễ thế nào, hạ nhân bàn tán ra sao, Trịnh thị đều có thể chịu đựng được, mỗi ngày chỉ lo đến viện Lăng Ba bóp vai đấm lưng, hầu hạ canh thang.
Nàng ta thậm chí còn lập bài vị trường sinh cho ta trong phòng mình, hằng ngày thắp hương cầu khẩn cho ta thân thể bình an, đôi con thơ khôn lớn trưởng thành, khiến người ta vừa buồn cười vừa cảm động.
Việc ta bỏ tiền giải quyết cơn nguy cấp của Trịnh thị, Cố Cảnh Chu biết.
Đối với hạng công tử quý tộc như hắn, thê tử dọn dẹp hậu quả cho những chuyện hoang đường của mình là điều đương nhiên.
Về mặt nổi, hắn đối với ta có vài phần hổ thẹn, ngôn hành thêm phần nhu tình mật ý. Nhưng riêng tư ta biết, hắn không những không để tâm mà còn thấy mất mặt trước ta, cảm thấy thấp kém hơn một bậc.
Bởi vì tin tức truyền ra ngoài phủ, bao nhiêu người khen ta đại độ hiền lương, là hiền thê hiếm có trên đời, trái lại càng làm nổi bật sự hồ đồ của hắn, bị một thiếp thất tính kế đến mức cần thê tử phải đứng ra.
Và điều khiến hắn khổ tâm nhất vẫn là việc mẹ mượn chuyện này để nổi trận lôi đình, đòi xem sổ sách riêng của hắn, thu hồi các sản nghiệp khác dưới danh nghĩa của hắn, khiến cho chi tiêu nhất thời không khỏi có chút gò bó.
Linh Chi đúng lúc này đã chủ động đóng vai trò là “đóa hoa giải ngữ”.
Nàng ta vốn có công báo tin, lại ngay vào thời điểm Cố Cảnh Chu không muốn đối mặt với ta và Trịnh thị đang thất sủng mà hỏi han ân cần, dịu dàng nhỏ nhẹ, rất nhanh đã tiến thêm một bậc trong lòng Cố Cảnh Chu.
17
Qua một thời gian, hôm ấy ta đang ở viện chính trò chuyện với mẹ thì Linh Chi tới thỉnh an.
Thỉnh an xong, nàng ta mắt mày e lệ nói: “Thiếp thân từ sáng sớm đã thấy có chút không khỏe, Vương Hưng gia có kinh nghiệm, nói trông giống như có hỷ sự. Thiếp thân tính toán kỳ kinh nguyệt, dường như cũng đã muộn vài ngày, nên vội vàng sang thưa với Thái thái và phu nhân.”
Ta và mẹ nhìn nhau, vội vàng sai người đi mời đại phu.
Đại phu vào phủ bắt mạch, xong xuôi liền vuốt râu: “Chúc mừng chúc mừng, vị này quả thực là có hỷ rồi.”
Sau khi đưa Linh Chi về viện chăm sóc chu đáo, dặn dò hạ nhân hầu hạ cẩn thận, ta cùng mẹ cho mọi người lui ra.
Ta nghi hoặc hỏi: “Mẹ, Linh Chi khi tới chắc hẳn đã biết mình mang thai rồi, nhưng sao nàng ta lại có hỷ được? Chẳng lẽ phương thuốc kia mất hiệu lực sao?”
Mẹ cũng đầy vẻ mông lung: “Không nên chứ, phương thuốc chưa từng thay đổi.”
Khi quyết định đón Trịnh thị vào phủ, ta đã xin mẹ phương thuốc bí truyền Tây Vực đáng giá ngàn vàng kia, hạ thuốc cho Cố Cảnh Chu liên tục hơn nửa tháng. Theo lý mà nói, hắn đã tuyệt tử tuyệt tôn từ lâu rồi.
Ta trầm ngâm một lát: “Nếu phương thuốc không có vấn đề…”
Mẹ tiếp lời: “Thì là cái thai của Linh Chi có vấn đề.”
Chẳng lẽ là giả mang thai để tranh sủng? Nhưng Ngô đại phu vừa rồi đến bắt mạch là người cũ thường xuyên qua lại Hầu phủ, được mẹ tin cậy, rất khó bị Linh Chi mua chuộc.
Nếu phương thuốc không vấn đề, cái thai không vấn đề, vậy thì vấn đề tự nhiên nằm ở người cha của đứa trẻ trong bụng rồi.
Nghĩ đến đáp án này, ta thích thú nhếch mép cười. Cố Cảnh Chu, những nữ nhân bên cạnh ngươi xem ra đều có bí mật nhỏ của riêng mình đấy.
18
Ái thiếp có thai, Cố Cảnh Chu đại hỷ.
Hắn sai người mở tiệc nhỏ tại viện của Linh Chi để cùng chúc mừng, lại bảo ta mở kho, chọn không ít món đồ quý giá gửi sang.
Còn ta thì dặn dò hạ nhân cẩn thận hầu hạ, chuyện ăn uống phải thận trọng hết mức.
Có thai rồi, Linh Chi càng không chịu yên ổn, hằng ngày trong phủ phô trương không nói, hết bảo tức ngực muốn dọn đến hiên Phù Quang gần hồ, lại bảo đêm khuya bỗng thèm ăn bánh quy đào của tiệm họ Vương ở phố Đông khiến mọi người nháo nhào cả lên.
Đến khi ta sang thăm, nhắc chuyện mẹ bảo người trong viện nàng ta không đủ, muốn phái mấy ma ma có kinh nghiệm sang hầu hạ, nàng ta lại không chịu, thoái thác bảo người đã đủ, vả lại Cố Cảnh Chu đã hứa qua một thời gian sẽ cho người nhà nàng ta vào phủ chăm sóc.
Ta nghe xong, trong lòng đã có tính toán.
Trong viện nàng ta vốn đã có hai người ta tin cậy rồi, lúc này chẳng qua mượn cơ hội thử lòng một chút thôi.
Bởi lẽ trong cái phủ này có nơi nào mà tâm ý của ta và mẹ không thấu tới được?
Theo tính cách của nàng ta, nếu lòng không có quỷ, có cơ hội phô trương thể diện của mình, chắc chắn sẽ không từ chối.
Ta đảo mắt một vòng, cười nói: “Ngươi không muốn dùng người lạ hầu hạ gần thân cũng là lẽ thường. Chỉ có điều nay mới mang thai chưa thấy gì, đợi tháng lớn rồi thì việc gì cũng không rời được người đâu. Nếu ngươi chê các ma ma hay lảm nhảm thì chí ít cũng phải thêm vài tạp dịch trong viện, nếu không trông chẳng ra thể thống gì, lại để người ngoài bàn tán, cứ như phủ ta không coi trọng cái thai này của ngươi vậy. Chẳng phải phụ lòng từ tâm của Thái thái sao?”
Lúc này nàng ta mới nhận lời.
Hôm sau, mẹ bảo ma ma quản sự dẫn vài người qua cho nàng ta chọn.
Nàng ta xem đi xét lại, chọn hai người trông có vẻ thật thà siêng năng, nói không lọt tai thì chính là có chút ngốc nghếch.
19
Ta bảo người trong viện Linh Chi hành động, canh chừng chặt chẽ động tĩnh của nàng ta, có gì lạ thường đều phải về báo.
Hai tháng đầu không có gì bất thường, sau khi mẹ miễn lễ thỉnh an cho nàng ta, hằng ngày nàng ta không đi dạo vườn hoa thì cũng ở trong phòng cùng nha hoàn thân tín đánh bài tán gẫu.
Đợi đến khi cái thai được bốn tháng, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Đóa Nhi trong phòng nàng ta buổi trưa lén đến bẩm báo rằng, buổi sáng phát hiện ngoài viện truyền đến mấy tiếng chim kêu như tiếng giá cô, kế đó Linh Chi gọi nha hoàn thân tín Hồng Tuyến vào, chủ tớ hai người thầm thì nửa ngày.
Ta nghe xong, nhớ đến hai ngày nay Cố Cảnh Chu nhận lời mời của Thế tử Lý Quốc Công, cùng đám công tử ca sang biệt uyển ngoại ô ở vài ngày, liền dặn: “Canh chừng nàng ta cho kỹ.”
Đêm khuya hôm đó, Đóa Nhi lại tranh thủ bóng đêm quay về.
Nàng quỳ xuống, giọng nói hơi run rẩy nhưng vẫn coi là trấn định: “Đêm qua dùng cơm tối xong, di nương lấy lý do Thế tử không có nhà, ở trong phòng đập phá đồ đạc, đuổi bọn nô tỳ ra ngoài hết, chỉ để Hồng Tuyến hầu hạ. Di nương từ khi có thai tâm tình thất thường, vốn cũng là chuyện thường, nhưng vì phu nhân dặn dò nên nô tỳ để tâm, lén nấp sau hòn non bộ. Một lát sau, Hồng Tuyến lén ra mở cửa, nô tỳ đánh bạo nhìn một cái, thấy có người đi vào, là… là…”
Bích Tỷ quát: “Mau nói, là ai?”
Đóa Nhi gục đầu xuống thấp hơn: “Là tùy tùng Trần Nham bên cạnh Thế tử gia.”
Hay cho một đôi dã uyên ương.
Ta và Bích Tỷ nhìn nhau, Bích Tỷ vội nói: “Nô tỳ nhớ Trần Nham mấy ngày trước được Thế tử phái đi Giang Nam, hai ngày nay mới về phủ.”
Ta gật đầu, bảo San Hô lấy một khoản tiền thưởng lớn cho Đóa Nhi, dặn dò nàng: “Chuyện này ngươi làm rất lanh lợi, tiếp theo ngươi vẫn phải canh chừng bọn họ cho ta, có động tĩnh gì đều phải về báo. Không được nói với bất kỳ ai, để lộ phong thanh.”
20
Trần Nham là một trong những tùy tùng bên cạnh Cố Cảnh Chu, làm việc vốn luôn cẩn thận, người lại anh tuấn khỏe mạnh, coi như là một kẻ có mặt mũi trong đám hạ nhân.
Nay tuy vẫn làm việc chạy vặt trước sau, nhưng dựa vào sự tin cậy của Cố Cảnh Chu dành cho hắn, sau này chắc chắn sẽ được giao trọng trách, làm quản sự một phương.
Trước đó ta còn nghĩ, đợi qua một thời gian nữa sẽ hỏi thầm xem trong đám nha hoàn có ai vừa mắt với đám tùy tùng bên cạnh Cố Cảnh Chu không. Nếu đôi bên đều có ý, thành tựu một mối lương duyên cũng là giai thoại Hầu phủ thiện đãi hạ nhân.
Không ngờ tới, kẻ lén lút cấu kết với Trần Nham lại là người khác.
Chỉ là ta vẫn chưa rõ, nàng ta là sau khi trở thành di nương mới câu kết với Trần Nham, hay là trước đó đã có quan hệ rồi.
Ta đem chuyện này nói với mẹ. Mẹ giật mình kinh hãi: “Lại có chuyện như vậy sao?”
Thấy bà định gọi người, ta cản lại: “Mẹ, muốn bắt quả tang thì lúc nào cũng bắt được. Nhưng con nghĩ Linh Chi có lẽ có ích lớn, hãy để bọn họ thêm một thời gian.”
Có mục tiêu rồi, chuyện này dễ giải quyết thôi.
Ta sai người canh chừng Linh Chi và Trần Nham, nhanh chóng phát hiện các lầu gác bỏ trống trong phủ, nơi sâu thẳm của thủy tạ, góc rẽ hẻm tối, bao gồm cả nhà mẹ đẻ mà Linh Chi định kỳ về thăm hằng tháng, đều trở thành địa điểm tư thông của đôi dã uyên ương này.
Tai mắt ta phái đi cũng thu thập được một số sợi tóc, tín vật của hai người làm bằng chứng.
Mỗi lần ta cùng mẹ bàn chuyện này, bà đều vội sai người đưa hai đứa trẻ ra ngoài, vẻ mặt vừa muốn nghe lại vừa không muốn nghe.