Chương 7 - Canh Gà và Những Đứa Con Dưới Tình Yêu Của Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mọi chuyện cứ thế trôi qua trong yên bình, cho đến khi An An được hai tháng tuổi, tôi nhận được cuộc gọi từ Lê Nhi.

Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, tôi chần chừ một lúc… rồi vẫn nhấc máy.

“Chị…” Giọng Lê Nhi nghe trầm hẳn, không còn ríu rít như trước kia nữa.

“Ừm, có chuyện gì không?”

“An An… ngoan chứ?” Giọng nó nhỏ, dè dặt.

“Khá ngoan.” Tôi đáp, giọng không lạnh nhạt, cũng chẳng thân mật.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tôi nghe tiếng nó hít sâu:

“Chị… chị cho em đến thăm chị và An An được không?”

Lời đề nghị ấy khiến tôi bất ngờ.

Tôi ngập ngừng một chút, rồi nói: “Dạo này hơi bận, để khi khác nhé.”

Tôi không phải thánh nhân, không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cái vòng tròn giữa mẹ và em ấy, tôi… chưa muốn để An An bước vào.

Lê Nhi hình như hơi thất vọng, nhưng không cố chấp: “Ồ… được thôi… Vậy chị nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Tôi tắt máy, cũng không nghĩ gì thêm. Chỉ cho là nó nhất thời xúc động.

Một tuần sau, vào buổi chiều cuối tuần, chuông cửa vang lên.

Chu Minh ra mở cửa — người đứng ngoài là Lê Nhi.

Nó đi một mình, tay xách mấy món đồ dùng cho em bé, sắc mặt hơi tiều tụy, đôi mắt từng rạng rỡ nay đã ảm đạm đi nhiều.

“Chị… anh rể.”

Nó đứng ở cửa, hơi lúng túng.

Chu Minh quay đầu nhìn tôi, chờ ý tôi bằng ánh mắt.

Tôi nhìn dáng vẻ ấy của nó… chợt mềm lòng.

Tôi khẽ gật đầu.

“Vào đi.”

Chu Minh nghiêng người nhường lối cho cô ấy bước vào.

Lê Nhi bước vào nhà, ánh mắt lập tức tìm kiếm và dừng lại trên chiếc nôi trong phòng khách, nơi An An đang ngủ say.

Cô ấy bước lại gần, cúi xuống, nhìn đăm đăm một lúc lâu.

“Con bé nhỏ thật đấy, mềm xèo.” Lê Nhi khẽ nói.

“Ừ, giai đoạn cuối thai kỳ chị mới bắt đầu bồi bổ, cũng đã cố hết sức rồi.” Tôi ngồi trên sofa, không đứng dậy.

Lê Nhi ngắm nhìn một lúc, rồi mới đứng thẳng dậy, ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, hai tay đan chặt vào nhau đầy căng thẳng.

“Chị… em xin lỗi.” Cô ấy bất ngờ lên tiếng.

Tôi khựng lại một chút.

“Vì chuyện canh gà… em đã cãi nhau với mẹ mấy lần rồi.”

Lê Nhi ngẩng đầu, đôi mắt đã ngấn nước.

“Lúc đầu mẹ còn chối, nhưng khi em gặng hỏi, cuối cùng bà nói… nói là chị sống khép kín,

không dễ mến, tương lai cũng không mong cậy nhờ được gì, chi bằng dồn tình thương cho

em… nói là vì nhà chồng em điều kiện tốt, chiều được em thì sau này bà mới có chỗ dựa…”

Cô ấy nói rất khó khăn, vì xúc động nên câu được câu chăng, nghẹn ngào.

Tôi vốn đã hiểu rõ toan tính của mẹ, nhưng khi nghe những lời đó được thốt ra từ chính miệng em gái mình — chân thật, trần trụi — tôi vẫn thấy lạnh sống lưng.

Tôi không buồn an ủi, chỉ hỏi:

“Em đến đây để kể những chuyện này với chị làm gì? Muốn khoe rằng mình chính là người được mẹ thiên vị sao?”

Nước mắt Lê Nhi trào ra:

“Em biết bây giờ nói ra thì nghe rất giả tạo…

Em quen rồi… quen với việc được mẹ cho mọi thứ tốt nhất, quen với việc chị luôn là người đứng bên nhường lại cho em…

Em cứ nghĩ là mẹ nấu khác vị vì khẩu vị chị em khác nhau thôi, em chưa từng nghĩ… chưa từng nghĩ canh đó lại suýt nữa hại chết An An…”

Cô ấy khóc đến nghẹn lời:

“Cho đến khi em sinh con rồi… em mới hiểu tình thương của mẹ có ý nghĩa với con thế nào… Em nghĩ đến cảnh chị mang thai một mình lúc đó… lòng em đau lắm…”

Tôi nhìn đứa em gái đang khóc nức nở trước mặt, lòng tôi ngổn ngang.

“Đừng khóc nữa.”

Tôi đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy. “Chị với An An giờ đều ổn rồi.”

Tôi không nói từ “tha thứ”. Tôi không thể tha thứ cho mẹ.

Nhưng tôi sẵn sàng đón nhận lời xin lỗi này từ em gái.

Lê Nhi lau nước mắt, mắt vẫn hoe đỏ, nhìn sang An An đang ngủ trong nôi, thì thầm:

“Giờ em mới hiểu… chia đều một bát nước, khó đến mức nào, nhưng lại quan trọng đến nhường nào.”

Cô ấy ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy ra về, để lại một chiếc chăn bọc em bé mà cô ấy mua riêng cho An An.

Lúc mẹ chồng tôi mở ra thì phát hiện bên trong có một chiếc thẻ ngân hàng, kèm theo tờ giấy ghi mật khẩu.

Bà luống cuống bảo tôi gọi điện trả lại ngay.

Tôi gọi cho Lê Nhi, giọng cô ấy đã nghẹn ngào:

“Trong đó có hai trăm nghìn tệ, là tiền quà gặp mặt em muốn tặng An An với tư cách là dì ruột.

Chị à… em thật sự mong chị và An An luôn hạnh phúc.

Dù chị có tin hay không, việc mẹ thiên vị không chỉ làm tổn thương chị… mà cũng khiến em bị tổn thương.

Em hy vọng mình vẫn có thể là chị em tốt với nhau.

Chị là người thân thiết nhất với em, ngoài con em ra.

Em không muốn chị đau lòng nữa…”

Nói xong, cô ấy cúp máy trước.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)