Chương 8 - Canh Gà và Những Đứa Con Dưới Tình Yêu Của Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi và Chu Minh đều thấy bối rối.

Hai trăm nghìn tệ — không phải con số nhỏ, nhất là với một gia đình vừa có con nhỏ, chi tiêu tăng vọt như chúng tôi.

Nhưng đằng sau số tiền đó, là quá nhiều cảm xúc và ký ức phức tạp.

Và… số tiền này, chúng tôi không thể nhận.

Chu Minh là người lên tiếng trước, giọng dứt khoát:

“Chúng ta đủ khả năng nuôi An An.”

Tôi hiểu ý anh.

Số tiền mà Lê Nhi đưa, không đơn thuần là tiền.

Nó giống như một cách chuộc lỗi, một sự bù đắp vội vàng cho những năm tháng đau lòng.

Tôi không muốn mối quan hệ này bị tiền bạc chi phối, trở nên không còn trong sáng nữa.

Tôi nhắn tin cho Lê Nhi:

“Thẻ em mang về đi, chị nhận tấm lòng là đủ rồi.

Quà cho An An chị giữ, nhưng số tiền đó… quá lớn, không hợp lý.”

Tin nhắn gửi đi, hồi lâu không có phản hồi.

Mãi đến tối, Lê Nhi mới gửi một đoạn tin nhắn thoại rất dài.

Giọng cô ấy nghèn nghẹn, rõ ràng là vừa khóc xong:

“Chị… em không có ý đó đâu… Em chỉ muốn làm điều gì đó cho An An, cũng là cho lòng mình dễ chịu hơn chút…

Em biết tiền không thể bù đắp gì, nhưng đây là cách duy nhất em nghĩ ra được lúc này…

Là cách duy nhất em có thể thật sự giúp được hai người, và giúp bản thân em đỡ ray rứt hơn…

Chị làm ơn nhận đi… coi như cho em một cơ hội để chuộc lỗi…

Nếu không, mỗi lần em nghĩ đến chị và An An… lòng em lại nặng trĩu như có đá đè…”

Nghe tiếng Lê Nhi nghẹn ngào cầu xin trong đoạn ghi âm, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc với Chu Minh, chúng tôi quyết định tạm thời giữ lại chiếc thẻ,

nhưng tuyệt đối sẽ không động vào số tiền bên trong.

Tôi nhắn lại cho cô ấy:

“Chị sẽ giữ giúp em chiếc thẻ này, khi nào em thấy thoải mái hơn thì đến lấy lại. An An còn

nhỏ, hiện tại bọn chị không cần khoản tiền lớn như vậy. Giữa chị em với nhau, không cần chứng minh bằng tiền bạc.”

Chuyện đó, tạm thời coi như khép lại.

Sau đó, Lê Nhi vẫn đến thăm An An vài lần, mỗi lần đều mang theo quần áo hay đồ chơi

nhỏ được lựa chọn cẩn thận, không nhắc lại chuyện thẻ ngân hàng hay những chuyện không vui trong quá khứ.

Giữa chúng tôi, duy trì một loại hòa hoãn… có khoảng cách nhưng nhẹ nhàng.

Cô ấy kể tôi nghe vài chuyện thú vị hoặc phiền phức khi chăm con, tôi cũng chia sẻ kinh

nghiệm, thỉnh thoảng còn mua quà cho bé Vũ Thần nhà cô ấy. Mối quan hệ ấy, đang dần được hàn gắn.

Còn mẹ tôi — như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Ba tôi vẫn đều đặn đến thăm An An, nhưng ông rất giữ chừng mực, chưa bao giờ chủ động nhắc đến mẹ. Thỉnh thoảng tôi hỏi, ông cũng chỉ ậm ừ:

“Bà ấy vẫn ổn.”

Rồi không nói thêm nữa.

Tiệc mừng 100 ngày của An An, chúng tôi cũng chỉ mời vài người thân bên phía nhà Chu Minh và ba tôi.

Không ngờ đến cuối buổi tiệc, ba nhận một cuộc gọi, sau đó có chút ngập ngừng bước đến nói với tôi:

“Mẹ con… đang ở dưới tầng khách sạn. Bà ấy không dám lên, chỉ muốn ngồi trong xe… nhìn cháu một chút từ xa.”

Nghe vậy, tim tôi chợt thắt lại. Chu Minh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:

“Tùy em quyết định. Em chọn thế nào, anh cũng ủng hộ.”

Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Bên đường trước khách sạn, quả nhiên là chiếc xe cũ của ba.

Cửa kính xe hạ xuống một khe nhỏ, qua ánh đèn mờ nhòe, thấp thoáng bóng một người phụ nữ — quen thuộc mà xa lạ.

Khoảnh khắc ấy, tôi không thấy giận, cũng không thấy xúc động.

Người phụ nữ từng chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi, giờ đây đến gặp cháu ruột cũng phải rụt rè, như một cái bóng.

Tôi đứng lặng rất lâu. Cuối cùng, tôi quay lại, khẽ lắc đầu với Chu Minh và ba:

“Thôi ạ.” Giọng tôi khàn khàn. “Hôm nay là ngày vui, đừng làm hỏng bầu không khí.”

Ánh mắt ba thoáng buồn, nhưng ông không nói gì, chỉ âm thầm gật đầu.

Sau này, từ những lần ba định nói rồi lại thôi, tôi biết được:

Vì tôi không cho gặp cháu, mẹ đã khóc mấy lần ở nhà, gầy đi rõ rệt.

Nghe đâu, bà còn bắt đầu học cách hầm canh, nhưng chẳng còn ai cần bà mang đến nữa.

Nghe những điều đó, tôi thấy trong lòng ngổn ngang — có chút hả hê, nhưng nhiều hơn vẫn là một nỗi buồn mơ hồ.

Nước mắt và sự hối hận của bà, đến quá muộn.

Có những tổn thương, một khi đã gây ra… thì vĩnh viễn không thể xóa nhòa chỉ bằng vài lời xin lỗi hay vài giọt nước mắt.

Thời gian trôi qua An An ngày một lớn. Con bé biết bò, biết bập bẹ gọi “mẹ”.

Mỗi nụ cười của con, đều như ánh nắng, xua tan những bóng tối còn vương trong lòng tôi.

Công việc của tôi và Chu Minh cũng dần đi vào ổn định.

Chúng tôi vay mua một căn nhà rộng rãi hơn, thực sự thuộc về ba người chúng tôi — nơi đầy ắp tiếng cười và ánh sáng.

Chiếc thẻ chứa 200.000 tệ, vẫn nằm yên ở ngăn kéo sâu trong tủ.

Lê Nhi sau này có nhắc lại vài lần, khuyên tôi nên sử dụng, nhưng tôi đều từ chối khéo.

Tôi muốn giữ lại nó, để đến khi con trai cô ấy đi học, hoặc cần mua nhà, tôi sẽ trả lại.

Còn mẹ tôi, bà dường như cuối cùng cũng chấp nhận việc bị loại khỏi cuộc sống của tôi.

Không còn nhờ ba truyền lời gì thêm.

Chúng tôi… thực sự đã trở thành hai gia đình hoàn toàn tách biệt.

Thỉnh thoảng, khi tôi dắt An An đi dạo công viên, nhìn thấy những đứa trẻ khác được bà ngoại yêu chiều, trong lòng tôi vẫn thoáng qua một chút hụt hẫng.

Nhưng rồi, khi thấy Chu Minh bế An An lên cao, con bé cười trong trẻo như tiếng chuông ngân, cảm giác ấy cũng nhanh chóng tan biến.

Có lẽ, đó chính là bài học lớn nhất mà cuộc sống dạy tôi:

Thay vì mãi dằn vặt vì quá khứ không thể thay đổi, chi bằng trân trọng lấy hạnh phúc đang ở ngay trong tầm tay.

Còn chuyện tha thứ hay không… Có lẽ, câu trả lời đã từ lâu lặng lẽ lắng lại trong năm tháng, và… không còn quá quan trọng nữa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)