Chương 3 - Cảm Giác Tuyệt Vọng Từ Một Cuộc Ly Hôn
Video đầu tiên được đăng lên – rơi tõm như đá chìm đáy biển.
Chỉ vài lượt xem lác đác, không có lấy một lượt thích.
Tôi đã lường trước. Tôi cười nhạt, ném điện thoại qua một bên.
Áp lực sinh tồn như tảng đá lớn đè trên vai, chẳng có thời gian mà buồn bã.
Vấn đề học phí vẫn là thứ đè nặng nhất.
Trường công vô vọng, trường tư thì quá đắt.
Tôi lục tung mọi hội nhóm mẹ bỉm, diễn đàn khu dân cư, mò mẫm như mò kim đáy bể.
Mắt tôi đỏ hoe, ngón tay lướt đến nóng rát trên màn hình điện thoại.
Cuối cùng, trong một góc khuất của diễn đàn giáo dục địa phương, tôi nhìn thấy một bài viết không mấy nổi bật.
Người đăng là một cô giáo già đã nghỉ hưu, họ Chu.
Bài viết đại ý là: bà sống ở một khu tập thể cũ phía tây thành phố, nhà ở tầng trệt có sân nhỏ. Sau khi nghỉ hưu thấy rảnh rỗi, muốn tận dụng không gian nhà mình mở lớp giữ trẻ quy mô nhỏ, tiếp nhận con em các gia đình công chức quanh khu, chủ yếu trông nom và dạy trẻ mầm non cơ bản.
Học phí rất rẻ – một tháng chỉ một ngàn hai, bao luôn bữa trưa.
Bài đăng rất vắng vẻ, hầu như không ai bình luận.
Khu tập thể cũ ở phía tây thành phố – từ khu ổ chuột nơi tôi ở đến đó, phải đi ba chuyến xe buýt, hơn một tiếng mới tới.
Xa – rất xa.
Nhưng một tháng chỉ một ngàn hai! Bao luôn cơm trưa!
Mức giá đó, như một tia sáng rọi vào bóng tối.
Tôi lập tức chộp lấy điện thoại, gọi theo số được để trong bài viết.
Người nghe máy là một bà lão giọng hiền hậu – chính là cô giáo Chu.
Tôi cuống quýt trình bày hoàn cảnh – ly hôn, một mình nuôi ba đứa nhỏ, đứa lớn mới năm tuổi, đứa út chỉ hơn một tuổi, tài chính kiệt quệ, vô cùng cấp bách muốn tìm nơi gửi trẻ.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Cô Bối, tôi hiểu hoàn cảnh của cô rồi.”
Giọng cô Chu mang theo sự đồng cảm và một tiếng thở dài khó nhận ra.
“Nhà tôi không lớn, chủ yếu chỉ giúp trông vài đứa trẻ hàng xóm sau giờ học. Ban ngày chỉ có mình tôi, già rồi sức cũng kém.
Hai đứa nhà cô còn nhỏ quá, đặc biệt là bé hơn một tuổi, cần người trông riêng…
Tôi sợ mình không kham nổi, chăm sóc không chu đáo.”
Trái tim tôi rơi thẳng xuống đáy. Quả nhiên… vẫn không được sao?
“Nhưng mà…” – giọng cô Chu đột nhiên đổi hướng – “Cô đừng vội nản.
Thế này đi, nếu ngày mai cô rảnh, thì dẫn mấy bé đến chỗ tôi một chuyến nhé?
Mình gặp nhau nói chuyện trực tiếp. Biết đâu… ta có thể nghĩ ra cách.”
Hy vọng bất ngờ lóe sáng!
Tôi nghẹn ngào cảm ơn rối rít, hẹn ngày hôm sau sẽ đến.
Cúp máy rồi tôi mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng… cũng có một tia hy vọng!
Ngày hôm sau, tôi dẫn theo ba đứa nhỏ, chuyển ba lần xe buýt, mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được nhà cô giáo Chu – một căn nhà tầng trệt ẩn mình giữa hàng cây xanh trong khu tập thể cũ.
Sân nhỏ không lớn, nhưng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trồng vài chậu hoa cỏ.
Nắng xuyên qua giàn nho rọi xuống, ấm áp dễ chịu.
Bên trong nhà được bài trí ấm cúng, tường dán đầy tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, giá sách có nhiều truyện tranh, góc phòng còn trải thảm mềm, đặt một ít đồ chơi xếp hình.
Cô giáo Chu trông khoảng hơn sáu mươi, tóc đã bạc nhưng dáng vẻ nhanh nhẹn, ánh mắt hiền hậu nhưng vẫn sắc sảo như người từng làm nghề dạy học.
Bà niềm nở mời mẹ con tôi vào nhà.
Thần Thần và Nguyệt Nguyệt có hơi rụt rè, nhưng nhanh chóng bị giá sách và đồ chơi hấp dẫn.
Trạch Trạch thì mở to mắt tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Tôi hồi hộp lặp lại hoàn cảnh của mình, giọng nói không giấu nổi sự lo lắng và van nài.
Cô Chu kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt thi thoảng dừng lại trên người ba đứa trẻ.
Thần Thần đang yên lặng lật xem một quyển truyện tranh, Nguyệt Nguyệt ngồi xổm ở góc phòng, chăm chú lắp ghép đồ chơi.
Trạch Trạch trong lòng tôi, ê a nghịch ngợm.
“Cô Bối à,” cô Chu trầm ngâm một lát, chậm rãi mở lời, “nói thật, hoàn cảnh của cô… đúng là đặc biệt. Hai bé đều còn nhỏ, nhất là bé út – cần người chăm trọn ngày.
Mà chỗ tôi chủ yếu là trông mấy bé đã đi học, tôi cũng có tuổi rồi, sức lực có hạn.”
Tim tôi lại thắt lại lần nữa.
“Nhưng mà,” bà nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, “tôi nhìn ra được, cô là một người mẹ tốt. Mấy bé cũng rất ngoan, hiểu chuyện.
Đặc biệt là bé lớn – Thần Thần – rất chững chạc, chịu ngồi yên, có tố chất học hành. Nguyệt Nguyệt thì khéo tay, tưởng tượng phong phú.”
Bà ngập ngừng, như đang hạ quyết tâm:
“Thế này nhé. Nếu cô tin tôi – một bà già đã nghỉ hưu – thì hai bé lớn Thần Thần và Nguyệt Nguyệt, ban ngày có thể để ở đây.
Tôi dạy mấy bé một chút kiến thức mầm non đơn giản, nhận mặt chữ, học đếm số, kể truyện đọc sách, làm thủ công…
Còn bé út Trạch Trạch thì tôi chịu, bé nhỏ quá, tôi thật sự không thể trông được.
Cô phải tự nghĩ cách.”
“Về học phí,” cô Chu mỉm cười, “hai đứa, mỗi tháng, cô đưa tôi hai ngàn thôi. Cơm trưa để tôi lo.”
Hai ngàn?!
Tôi không tin nổi tai mình!
So với mức học phí ở các nhóm giữ trẻ khác thì rẻ không biết bao nhiêu lần!
Hơn nữa, khí chất và cách nói chuyện của cô Chu cho thấy rõ bà là một giáo viên giàu kinh nghiệm,
Môi trường học ở đây còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!
“Cô Chu! Cái này… cái này thật sự cảm ơn cô rất nhiều! Nhưng… hai ngàn ít quá, cô…”
Cô Chu xua tay, cắt lời tôi:
“Đừng khách sáo với tôi. Tôi thấy mấy đứa nhỏ đáng thương, cô thì cũng không dễ dàng gì.
Coi như… sau khi nghỉ hưu vẫn góp chút sức.
Nhưng nói trước nhé, chỗ tôi điều kiện chỉ có vậy, không thể so với các trung tâm lớn ngoài kia.
Và, bé út thì nhất định cô phải tự lo.”
“Tôi biết! Tôi biết rồi! Cảm ơn cô! Cô Chu, cô đúng là ân nhân của nhà tôi!”
Tôi xúc động đến mức nói năng lộn xộn, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Giải quyết được chỗ học ban ngày cho Thần Thần và Nguyệt Nguyệt, lại còn có thể học thêm – đây là tin vui lớn nhất từ trước đến nay!
Còn Trạch Trạch thì…
“Trạch Trạch để tôi tự nghĩ cách! Cảm ơn cô thật nhiều!”
Tôi cúi người thật sâu cảm tạ cô Chu.
Trên chuyến xe buýt về nhà, dù vẫn đông đúc và ồn ào, nhưng bầu trời dường như sáng lên vài phần.
Thần Thần và Nguyệt Nguyệt dựa vào tôi, khuôn mặt nhỏ đầy mong đợi và háo hức.
“Mẹ ơi, nhà bà Chu có nhiều sách quá!” Thần Thần thì thầm.
“Ừm! Còn có xếp hình! Nhiều màu lắm luôn!” Nguyệt Nguyệt gật đầu mạnh.
Trạch Trạch ngủ ngon lành trong lòng tôi, má ửng hồng.
Hai bé lớn tạm thời đã có chỗ gửi.
Giờ vấn đề lớn nhất là: Trạch Trạch phải làm sao?
Dắt theo một đứa bé mới hơn một tuổi, tôi có thể làm công việc gì?
Có nơi nào chấp nhận một nhân viên lúc nào cũng có thể bị gián đoạn bởi tiếng khóc trẻ con?
Về đến phòng trọ, tôi đặt Trạch Trạch đang ngủ lên giường.
Nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của con, rồi lại nhìn căn phòng chật hẹp này,
Tia hy vọng vừa nhen nhóm lại bị hiện thực nặng nề đè bẹp.
Tôi cầm điện thoại lên, vô thức mở ứng dụng video ngắn.