Chương 2 - Cảm Giác Tuyệt Vọng Từ Một Cuộc Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thẩm phán gõ mạnh búa, nghiêm khắc liếc nhìn Lưu Mạn một cái, rồi ánh mắt quay lại với Thần Thần, dịu dàng hơn:

“Cháu cứ nói tiếp đi.”

Thần Thần lắc đầu:

“Cháu nói xong rồi.

Chú thẩm phán, cháu xin chú, hãy để bọn cháu được ở với mẹ.

Mẹ tuy không có nhà to, nhưng mẹ kể chuyện cho cháu nghe, vẽ tranh cùng em gái, ôm em trai cả đêm khi nó ốm không ngủ được.

Bọn cháu không sợ chật, không sợ ăn cơm đạm bạc.

Bọn cháu… chỉ cần mẹ thôi.”

Cô bé Nguyệt Nguyệt cũng đứng lên, nắm chặt tay anh trai, giọng trẻ con non nớt vang lên:

“Muốn mẹ! Không muốn cô Lưu!”

Trạch Trạch trong lòng tôi, như cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, liền ê a đưa tay nhỏ về phía thẩm phán, như đang lặng lẽ phụ họa.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy trên gương mặt nghiêm khắc của thẩm phán dường như có một tia xúc động.

Ánh mắt ông ta nhìn Lương Sưởng và Lưu Mạn trở nên sắc bén và soi xét.

Sắc mặt Lương Sưởng tối sầm lại, có lẽ anh ta chưa từng nghĩ mình sẽ bị chính con trai ruột “buộc tội” như thế.

Anh ta bất ngờ đứng phắt dậy, chỉ vào Thần Thần, giọng đầy giận dữ:

“Thẩm phán! Trẻ con thì biết gì! Rõ ràng là bị ai đó xúi giục!

Bối Vi An, cô…”

“Nguyên đơn! Giữ trật tự trong phiên toà!”

Thẩm phán lại gõ búa, giọng đầy quyền uy không thể chống đối:

“Ý nguyện của trẻ nhỏ là một trong những yếu tố quan trọng để toà án xem xét quyền nuôi dưỡng.

Huống hồ, đây là ý nguyện thống nhất của cả ba đứa trẻ.”

Phán quyết cuối cùng khiến tất cả đều bất ngờ.

Xét thấy ba đứa trẻ đều còn nhỏ, và đã thể hiện mong muốn rõ ràng, mạnh mẽ muốn sống cùng mẹ,

Toà án tuyên quyền nuôi con thuộc về tôi.

Lương Sưởng được quyền thăm nom, và phải trả tiền trợ cấp nuôi ba đứa trẻ cho đến khi trưởng thành – mỗi đứa ba nghìn tệ một tháng.

Lương Sưởng lập tức bùng nổ.

Sắc mặt anh ta tái mét, trán nổi đầy gân xanh.

Chắc hẳn anh ta cảm thấy bản án này là điều nực cười, là sự xúc phạm đến tiền tài và địa vị của mình.

Anh ta trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Bối Vi An, cô cứ đợi đấy!

Cô tưởng có quyền nuôi con là thắng à?

Chín nghìn tệ? Hừ, để tôi xem cô lấy cái số tiền ấy mà nuôi ba cái gánh nặng thế nào!

Dắt chúng nó sống dật dờ trong xó rác khu ổ chuột cho tôi xem!”

Anh ta ném ra lời nguyền độc địa ấy, kéo theo Lưu Mạn – mặt cũng khó coi chẳng kém – bỏ đi khỏi toà, không ngoái đầu lại.

Chín nghìn tệ.

Giữa thành phố đắt đỏ từng tấc đất, để thuê nhà, ăn uống, quần áo, cho ba đứa nhỏ đi học…

Chỉ như muối bỏ biển.

Tôi ôm Trạch Trạch, dắt tay Thần Thần và Nguyệt Nguyệt bước ra khỏi toà án, ánh nắng bên ngoài chói chang rực rỡ.

Chiếc xe sang trọng của Lương Sưởng từ lâu đã biến mất.

Chín nghìn tệ – cái gọi là “số tiền lớn” ấy – lơ lửng trên đầu, như một con dao cùn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng khi nhìn ba hình bóng nhỏ bé đang nép sát vào người tôi, cảm nhận lòng bàn tay nhỏ xíu nóng hổi truyền qua hơi ấm,

Trái tim gần như bị nghiền nát nơi toà án của tôi, lại từng chút một ghép lại, cứng cáp đến kỳ lạ.

“Đi nào, các bảo bối của mẹ,” tôi thẳng lưng đứng dậy, giọng không lớn nhưng mang theo một khí thế liều mạng, “chúng ta về nhà.

Mẹ sẽ đưa các con bắt đầu cuộc sống mới.”

Không còn đường lui, chính là con đường tốt nhất.

Cuộc sống mới, bắt đầu từ căn nhà trọ trong khu ổ chuột, nơi lúc nào cũng nồng nặc mùi dầu mỡ và ẩm mốc.

Một phòng một khách, chưa đến bốn mươi mét vuông.

Phòng khách kiêm luôn phòng ngủ, một chiếc giường lớn bốn mẹ con chen chúc.

Bếp nhỏ đến mức không thể quay người, cửa nhà vệ sinh đóng không kín, lúc nào cũng kẽo kẹt phát tiếng.

Cửa sổ duy nhất thì hướng vào bức tường của tòa nhà đối diện, ban ngày cũng phải bật đèn.

Tiền trợ cấp nuôi con từ Lương Sưởng, tháng đầu tiên đúng hẹn chuyển đến – chín nghìn tệ.

Không thừa một xu, cũng chẳng thiếu một đồng.

Lời nhắn duy nhất là hai chữ lạnh như băng: “Trợ cấp”.

Khoảnh khắc cầm tiền trong tay, tôi chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại như đang ôm một cục sắt nung đỏ.

Tiền thuê nhà, tiền điện nước – trừ đi ba nghìn rưỡi.

Còn lại năm nghìn năm – là toàn bộ chi tiêu một tháng của bốn mẹ con.

Tôi cầm máy tính, tính từng hào lẻ.

Trước đây làm nội trợ toàn thời gian, tuy không nắm tài chính nhưng cũng chưa từng phải đau đầu vì cơm áo gạo tiền.

Tiền sinh hoạt Lương Sưởng đưa không ít, đủ để duy trì một cuộc sống trung lưu đàng hoàng.

Giờ đột ngột rơi xuống vực, sự chênh lệch và áp lực sinh tồn khiến tôi nghẹt thở.

Khó khăn nhất là chuyện học hành của bọn trẻ.

Thần Thần đến tuổi học lớp mầm, Nguyệt Nguyệt cũng nên đi mẫu giáo rồi.

Trường công gần nhà – không hộ khẩu, không nhà đất – căn bản không có suất.

Trường tư gọi là tạm được thì học phí mỗi tháng cũng phải bốn, năm nghìn – chưa kể các khoản phí linh tinh.

Tôi chạy khắp mọi cơ sở giáo dục quanh khu, khô cả miệng hỏi han, nhưng câu trả lời đều giống nhau:

Chi phí cao, chỗ học hạn chế.

Chiều hôm đó, tôi lê bước chân nặng trĩu chì chì về căn phòng trọ, tay cầm tờ rơi quảng cáo của một trường mầm non song ngữ cuối cùng.

Sáu nghìn tám một tháng – chỉ riêng học phí.

Tôi nhìn con số đó, mắt hoa cả lên.

Một đứa sáu nghìn tám, hai đứa thì sao? Mười ba nghìn sáu?

Tiền trợ cấp Lương Sưởng gửi còn không đủ!

Nỗi tuyệt vọng lạnh ngắt như thủy triều ập tới, nuốt chửng tôi trong giây lát.

Tôi dựa lưng vào cánh cửa, trượt xuống đất ngồi, toàn thân lạnh ngắt, đến khóc cũng chẳng còn sức.

Chẳng lẽ, thật sự phải như lời nguyền rủa độc địa của Lương Sưởng – để bọn trẻ mắc kẹt trong cái ổ chuột này, đánh mất cơ hội học hành, rồi lặp lại con đường tôi từng đi?

“Mẹ ơi?”

Giọng Thần Thần cẩn trọng vang lên trên đỉnh đầu.

Tôi giật mình bừng tỉnh, mới phát hiện ba đứa trẻ đã đứng quanh tôi từ lúc nào.

Thần Thần lo lắng nhìn tôi, Nguyệt Nguyệt đưa tay nhỏ định chạm lên mặt tôi, Trạch Trạch thì tò mò cầm tờ rơi rơi dưới đất lên xem.

“Mẹ ơi, tờ giấy nhiều màu này là gì vậy ạ?”

Nguyệt Nguyệt chỉ vào bức ảnh trường mẫu giáo đầy màu sắc trên tờ rơi.

Tôi nghẹn ngào, không nói nên lời.

Thần Thần nhìn tờ rơi, rồi lại nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, lông mày nhỏ nhíu lại:

“Mẹ ơi, cái này… có phải rất đắt không?”

Tôi không kìm được nữa, ôm chầm lấy cả ba đứa vào lòng, nước mắt tuôn trào.

“Xin lỗi… là mẹ vô dụng… mẹ không tìm được trường tốt mà giá rẻ cho các con…”

“Mẹ đừng khóc.”

Bàn tay nhỏ xíu của Thần Thần vụng về vỗ lưng tôi, giọng nói mang theo sự chững chạc không phù hợp với tuổi:

“Con không đi học trường đắt đâu.

Con ở nhà, con có thể tự đọc sách, còn có thể giúp mẹ trông em.”

“Con cũng không đi!”

Nguyệt Nguyệt cũng vội vã nói theo, tay nhỏ ôm chặt cổ tôi,

“Con ở nhà với mẹ! Con vẽ tranh!”

Trạch Trạch tuy chưa hiểu, nhưng cũng bắt chước anh chị, ê a chui vào lòng tôi.

Sự hiểu chuyện của bọn trẻ như một lưỡi dao sắc, cứa sâu vào tim tôi.

Không được! Nhất định không thể!

Tôi không thể để chúng vì một người mẹ vô dụng như tôi mà đánh mất cơ hội đứng ở vạch xuất phát của cuộc đời!

Tối hôm đó, khi ba đứa nhỏ đã ngủ say, tôi ngồi trước chiếc bàn nhỏ, trên đầu là ánh đèn sợi đốt vàng vọt.

Trên bàn là giấy bút, cùng chiếc điện thoại cũ của tôi.

Bán hàng online? Dựa vào vài món đồ thủ công lặt vặt, nuôi bản thân còn chật vật, lấy đâu ra đủ cho ba đứa trẻ?

Rửa bát? Phục vụ bàn?

Dù tôi cắn răng làm ba công việc một lúc, cũng không thể nào đủ tiền học phí cho hai đứa – chưa nói gì đến cơm áo gạo tiền hằng ngày.

Lo lắng như dây leo quấn chặt lấy tim tôi, siết đến nghẹt thở.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay vô thức vuốt lên vuốt xuống.

Màn hình dừng lại ở một ứng dụng video ngắn.

Một gương mặt quen thuộc hiện lên — là Tô Miểu Miểu, bạn cùng phòng đại học của tôi.

Cô ấy kết hôn sinh con không lâu sau khi tốt nghiệp, làm mẹ toàn thời gian.

Trong video, cô ấy đang hồ hởi chia sẻ cách dùng nồi chiên không dầu để làm cánh gà y hệt KFC.

Ống kính lia qua căn bếp sáng sủa rộng rãi và góc phòng khách với đầy đồ chơi đắt tiền.

Hàng vạn lượt thích, khu bình luận tràn ngập những câu như: “Xin công thức!”, “Đỉnh quá!”, “Ghen tị với cuộc sống của chị!”

Một ý nghĩ, như que diêm bùng cháy trong bóng tối, bất ngờ lóe lên trong đầu tôi.

Mẹ toàn thời gian… chia sẻ cuộc sống… video ngắn… lượt xem… kiếm tiền?

Hình như… tôi cũng là mẹ toàn thời gian? Không, giờ tôi là mẹ đơn thân, dắt theo ba đứa nhỏ, đang vật lộn từng bữa ăn từng giấc ngủ.

Cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn, gà bay chó sủa, lôi thôi nhếch nhác, tràn ngập lúng túng và vất vả.

Những video lấp lánh, lung linh kia – quá xa vời với tôi.

Nhưng… còn sự thật thì sao?

Một người mẹ đơn thân, chân thật, nhếch nhác, vì con mà liều mạng vật lộn mỗi ngày – liệu có ai muốn xem không?

Câu nguyền rủa độc địa của Lương Sưởng lại vang lên bên tai: “Dắt bọn nó, mục rữa trong khu ổ chuột mà chết!”

Mục rữa?

Không!

Tôi muốn để tất cả mọi người thấy, cho dù có đang vùng vẫy trong bùn lầy, tôi vẫn sẽ cùng các con mình, nở ra những đóa hoa đẹp nhất!

Bắt đầu từ việc ghi lại cuộc sống chân thực, lôi thôi nhất này!

Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, mở nút quay hình đỏ rực.

Ống kính hướng vào căn phòng chật chội bừa bộn, căn bếp nhỏ đầy nguyên liệu rẻ tiền, và góc phòng chất đầy sách vở, đồ chơi nhỏ của lũ trẻ.

Không làm đẹp, không filter, không bố cục chỉn chu.

Giọng tôi mang theo chút mệt mỏi khàn khàn, và sự kiên cường không còn đường lui:

“Xin chào mọi người, tôi là mẹ An. Một người mẹ đơn thân vừa ly hôn, đang tự mình nuôi ba đứa nhỏ. Đây là ‘ngôi nhà mới’ của tôi, cũng là chiến trường của tôi.

Từ hôm nay, tôi sẽ ghi lại hành trình của bốn mẹ con chúng tôi – làm sao để sống sót ở thành phố này, với khoản trợ cấp nuôi con mỗi tháng chỉ chín ngàn tệ – và sống như một con người thực thụ.”

“Con đường này rất khó, tôi không biết có thể đi được bao xa.

Nhưng vì ba đứa con của tôi, tôi nhất định phải thử.”

“Chào mừng đến với ‘Nhật ký sinh tồn’ của mẹ An.”

Ngón tay tôi hơi run, nhưng vẫn bấm nút “đăng”.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)