Ngày ly hôn, trước cửa cục dân chính, Lương Sưởng thậm chí không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.
Anh ta đeo kính râm, góc mặt căng cứng như một tảng đá lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh như đá rơi xuống đất.
“Bối Vi An, con cái để lại cho tôi, cô ký tên rồi cút đi. Đừng dây dưa, vô nghĩa.”
Gió thổi rất mạnh, cuốn theo những chiếc lá khô dưới đất, tạt vào chiếc váy bông rẻ tiền của tôi, lành lạnh.
Tôi ôm trong lòng đứa con út Trạch Trạch vừa tròn một tuổi, thằng bé đang sốt nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng, mệt mỏi tựa vào vai tôi.
Anh trai Thần Thần và em gái Nguyệt Nguyệt như hai con chim cút hoảng loạn, nắm chặt vạt áo tôi, nép sau lưng tôi, chỉ lộ ra đôi mắt to đầy sợ hãi.
Sau lưng Lương Sưởng là Lưu Mạn.
Váy mới, túi mới, tóc mới làm, từ đầu đến chân đều lấp lánh rực rỡ.
Cô ta hơi ngẩng cằm, khóe môi tô son tinh tế vương một nụ cười mờ nhạt mang ý vị kẻ chiến thắng.
Ánh mắt cô ta như đang đánh giá một món đồ cũ kỹ, lỗi thời và chướng mắt.
Dây dưa sao?
Bình luận