Chương 2 - Cười và Sự Lạnh Lùng - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?

02

Hạ Phóng nhẹ nhàng cười.

Hắn cười rộ lên mang theo một ít giọng mũi, cào vào lỗ tai người ta ngưa ngứa.

Đêm giao thừa của ba năm trước về trước, tiếng cười ấy đã từng ở rất gần tai tôi.

Không chỉ lỗ tai ngứa, nghe nhiều, tim cũng ngứa.

“Đồn linh tinh thôi” Hắn nói.

Bà chủ: “Tôi đã nói đứa nhỏ này tiêu chuẩn cao, khó mà tìm được đối tượng, cậu thích kiểu như nào? Tôi có một đứa em, ngoại hình rất ngọt…”

“Tôi rất ghét kiểu ngọt ngào”

Chậc, tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm của Hạ Phóng khi nói lời này.

Sinh nhật mười sáu tuổi, tôi có một chiếc váy ren.

Tôi mặc nó khoe với Hạ Phóng.

Hắn chính là dùng cái ngữ điệu ghét bỏ đó để nói: “Văn Chi, tớ rất ghét kiểu ngọt ngào”

Bà chủ cười mỉa: “Tiểu Hạ Phóng mau tìm bạn gái đi, để bố mẹ còn an tâm”

“Yên tâm, có bạn gái”

Hạ Phóng chậm rãi nói:

“Chỉ là tôi chưa nghĩ ra, nên mang bạn gái nào về thôi”

Bà chủ:……

Lời trái đạo đức như thế, qua miệng vị khốn nạn này lại hợp lý một cách kỳ lạ.

Một lát sau, trong tiệm đã yên tĩnh lại.

Tôi đoán Hạ Phóng đã đi rồi.

Nên bước ra lấy một quả dưa lê cuối cùng.

Bỗng một bàn tay thon dài thò ra, nửa đường cướp dưa.

“Xin lỗi, tôi chạm vào nó trước”

Thanh âm lười biếng vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Xin lỗi nhưng không nghe ra tí áy náy nào.

“Nhưng tôi có thể suy xét nhường cho cô”

Từng chữ rõ ràng thấu đáo, đập vào màng nhĩ tôi ——

“Cô… có thể quay đầu lại không?”