Chương 1 - Gặp lại Hạ Phóng - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?
01
Tôi trốn Hạ Phóng suốt ba năm.
Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì lúc tôi ăn sạch hắn là vào đêm giao thừa của kì nghỉ đông, năm nhất đại học.
Đêm đó, ở bên ngoài khắp nơi đều là tiếng pháo nổ.
Mà hôm nay, là kỳ nghỉ đông của năm bốn.
Tôi kéo vali, định mua một ít trái cây lên nhà làm quà.
Không ngờ lại gặp được Hạ Phóng.
Hắn không thay đổi nhiều, đội mũ trùm đầu, hai tay đút vào túi, thiếu niên đầy khí chất lười biếng ấy xuất hiện trước mặt tôi.
—— Nhìn không ra một tên khốn một chút nào.
Tên khốn đẹp trai.
Ngay lúc hắn bước vào tiệm, tôi theo bản năng xoay người, đè thấp vành nón xuống.
“Tiểu Phóng, lại tới mua trái cây à”
Bà chủ còn rất trẻ, vừa thấy Hạ Phóng hai mắt đã sáng lên.
“Bưởi mới về ngon lắm, lấy hai quả về cho bố mẹ ăn thử đi”
Hạ Phóng nói: “Tôi không ăn chua”
“Vậy lấy cherry đi, rất ngọt”
“Ngọt càng ghét hơn”
…… Muốn cho hắn một cái tát ghê, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút.
Nhưng mà nhiệt tình của bà chủ vẫn không hề giảm.
Lúc tính tiền còn cố nhét thêm cho hắn mấy quả táo.
Đây là đãi ngộ đặc biệt mà chỉ Hạ Phóng mới có.
Hắn đi đến đâu cũng xưng vương xưng bá bằng khuôn mặt của mình.
Năm mười tuổi, Hạ Phóng tay không dạo phố, đi hết một vòng là túi của hắn đã được nhét đầy quà vặt.
Lần nào cũng khiến tôi hâm mộ phát khóc.
Bây giờ đã hai mươi tuổi, người cho quà vặt đã thay đổi.
Nhưng hắn vẫn như cũ là một tiểu bá vương.
Bà chủ hỏi: “Tiểu Phóng, năm nay lại về một mình à?”
“Đúng vậy”
“Nghe hàng xóm đồn năm nay cậu định đưa bạn gái về nhà mà”
Hạ Phóng có bạn gái rồi à?
Tai tôi tự giác dựng lên.
Tôi trốn Hạ Phóng suốt ba năm.
Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì lúc tôi ăn sạch hắn là vào đêm giao thừa của kì nghỉ đông, năm nhất đại học.
Đêm đó, ở bên ngoài khắp nơi đều là tiếng pháo nổ.
Mà hôm nay, là kỳ nghỉ đông của năm bốn.
Tôi kéo vali, định mua một ít trái cây lên nhà làm quà.
Không ngờ lại gặp được Hạ Phóng.
Hắn không thay đổi nhiều, đội mũ trùm đầu, hai tay đút vào túi, thiếu niên đầy khí chất lười biếng ấy xuất hiện trước mặt tôi.
—— Nhìn không ra một tên khốn một chút nào.
Tên khốn đẹp trai.
Ngay lúc hắn bước vào tiệm, tôi theo bản năng xoay người, đè thấp vành nón xuống.
“Tiểu Phóng, lại tới mua trái cây à”
Bà chủ còn rất trẻ, vừa thấy Hạ Phóng hai mắt đã sáng lên.
“Bưởi mới về ngon lắm, lấy hai quả về cho bố mẹ ăn thử đi”
Hạ Phóng nói: “Tôi không ăn chua”
“Vậy lấy cherry đi, rất ngọt”
“Ngọt càng ghét hơn”
…… Muốn cho hắn một cái tát ghê, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút.
Nhưng mà nhiệt tình của bà chủ vẫn không hề giảm.
Lúc tính tiền còn cố nhét thêm cho hắn mấy quả táo.
Đây là đãi ngộ đặc biệt mà chỉ Hạ Phóng mới có.
Hắn đi đến đâu cũng xưng vương xưng bá bằng khuôn mặt của mình.
Năm mười tuổi, Hạ Phóng tay không dạo phố, đi hết một vòng là túi của hắn đã được nhét đầy quà vặt.
Lần nào cũng khiến tôi hâm mộ phát khóc.
Bây giờ đã hai mươi tuổi, người cho quà vặt đã thay đổi.
Nhưng hắn vẫn như cũ là một tiểu bá vương.
Bà chủ hỏi: “Tiểu Phóng, năm nay lại về một mình à?”
“Đúng vậy”
“Nghe hàng xóm đồn năm nay cậu định đưa bạn gái về nhà mà”
Hạ Phóng có bạn gái rồi à?
Tai tôi tự giác dựng lên.