Chương 3 - Nghiệt Duyên Tuổi Thơ - Cảm Giác Buông Tay Người Ấy là Như Thế Nào ?
03
Nói về nghiệt duyên giữa tôi và Hạ Phóng thì phải quay về mười hai năm trước.
Hai bố con tôi chuyển từ huyện vào thành phố.
Ông và bố của Hạ Phóng là chiến hữu, sau khi xuất ngũ thì giống như một người trên trời, một người dưới đất
Bố tôi là người dưới đất đó.
Ở thành phố chi phí cao, ông lái xe bus, miễn cưỡng trang trải đủ cho cuộc sống.
Còn vì sao cứ một hai phải ở thành phố, ông nói trên thành phố môi trường học tập tốt hơn, tôi có thể được học đại học.
Giá nhà trong thành phố rất mắc, may có bố của Hạ Phóng cho hai bố con tôi mượn một căn phòng nhỏ ở cách vách.
Bố mẹ Hạ Phóng đối xử với tôi rất tốt.
Bố tôi thường xuyên ra ngoài, tan học tôi thường tới nhà Hạ Phóng ăn cơm.
Vì vậy mà tôi và Hạ Phòng hầu như cùng ăn cùng ở, cùng đi học.
Nhưng mà, hắn không thích tôi.
Bạn bè của Hạ Phóng phần lớn đều xinh trai đẹp gái, mà không đẹp thì là gia thế cũng hiển hách.
Tôi chỉ là một đứa nhà quê, vừa béo vừa đen.
Nhưng tôi vẫn ngoan cố đi theo mông hắn, chọc cho hắn thấy phiền.
Có một lần, hắn cố ý bỏ tôi lại công viên trò chơi, hại tôi thiếu chút nữa đi lạc
Bởi vì việc này mà Hạ Phóng bị đánh không ít.
Đến bây giờ trên mông vẫn còn sẹo.
Từ đó hắn càng ghét tôi hơn, luôn nghĩ cách để trêu đùa tôi.
Nhưng khi đó tôi vẫn còn rất ngu ngốc.
Tôi cảm thấy Hạ Phóng không giống với con trai ở quê.
Hắn rất đẹp, da cũng rất trắng.
Lúc hắn cười rộ lên như ánh sao lấp lánh.
Dù cho hắn trêu cợt như thế nào, tôi cũng bất chấp mà theo sát phía sau hắn.
Loại sùng bái mù quáng này, đến tuổi dậy thì thì trở thành rung động của thiếu nữ.
Bây giờ nhớ lại, Hạ Phóng không hề che giấu phiền chán đối với tôi.
Có một năm, xuân về, ở trên sân trường nở đầy hoa.
Bạn bè hắn hỏi hắn thích loại hoa nào nhất.
Hạ Phóng đã trả lời: “Không có thích nhất, chỉ có ghét nhất. Tớ ghét nhất là hoa sơn chi, vừa ngọt vừa ngấy, khó ngửi muốn chết”
Vừa nói khóe mắt vừa nhìn tôi.
Tôi tên là Văn Chi.
Lời nói đó chính là cố ý nói cho tôi nghe.
Nhưng tôi chậm chạp không hiểu, vẫn như cũ suốt ngày Hạ Phóng dài Hạ Phóng ngắn, rất nhanh đã khiến hắn phiền muốn chết.
Rốt cuộc năm tốt nghiệp cấp ba ấy, đã xảy ra một chuyện nho nhỏ.
Tôi hỏi Hạ Phóng: “Cậu điền nguyện vọng ở đâu?”
Hạ Phóng nghĩ nghĩ rồi nói: “Bắc Kinh.”
Tôi vui vẻ điền một trường ở Bắc Kinh.
Ngày thư báo nhập học gửi về, tôi mới biết được.
Hạ Phóng học ở Nam Kinh.
Hắn lừa tôi chỉ vì muốn tách khỏi tôi.
Sự thật nó tàn khốc như vậy đấy.
Nói về nghiệt duyên giữa tôi và Hạ Phóng thì phải quay về mười hai năm trước.
Hai bố con tôi chuyển từ huyện vào thành phố.
Ông và bố của Hạ Phóng là chiến hữu, sau khi xuất ngũ thì giống như một người trên trời, một người dưới đất
Bố tôi là người dưới đất đó.
Ở thành phố chi phí cao, ông lái xe bus, miễn cưỡng trang trải đủ cho cuộc sống.
Còn vì sao cứ một hai phải ở thành phố, ông nói trên thành phố môi trường học tập tốt hơn, tôi có thể được học đại học.
Giá nhà trong thành phố rất mắc, may có bố của Hạ Phóng cho hai bố con tôi mượn một căn phòng nhỏ ở cách vách.
Bố mẹ Hạ Phóng đối xử với tôi rất tốt.
Bố tôi thường xuyên ra ngoài, tan học tôi thường tới nhà Hạ Phóng ăn cơm.
Vì vậy mà tôi và Hạ Phòng hầu như cùng ăn cùng ở, cùng đi học.
Nhưng mà, hắn không thích tôi.
Bạn bè của Hạ Phóng phần lớn đều xinh trai đẹp gái, mà không đẹp thì là gia thế cũng hiển hách.
Tôi chỉ là một đứa nhà quê, vừa béo vừa đen.
Nhưng tôi vẫn ngoan cố đi theo mông hắn, chọc cho hắn thấy phiền.
Có một lần, hắn cố ý bỏ tôi lại công viên trò chơi, hại tôi thiếu chút nữa đi lạc
Bởi vì việc này mà Hạ Phóng bị đánh không ít.
Đến bây giờ trên mông vẫn còn sẹo.
Từ đó hắn càng ghét tôi hơn, luôn nghĩ cách để trêu đùa tôi.
Nhưng khi đó tôi vẫn còn rất ngu ngốc.
Tôi cảm thấy Hạ Phóng không giống với con trai ở quê.
Hắn rất đẹp, da cũng rất trắng.
Lúc hắn cười rộ lên như ánh sao lấp lánh.
Dù cho hắn trêu cợt như thế nào, tôi cũng bất chấp mà theo sát phía sau hắn.
Loại sùng bái mù quáng này, đến tuổi dậy thì thì trở thành rung động của thiếu nữ.
Bây giờ nhớ lại, Hạ Phóng không hề che giấu phiền chán đối với tôi.
Có một năm, xuân về, ở trên sân trường nở đầy hoa.
Bạn bè hắn hỏi hắn thích loại hoa nào nhất.
Hạ Phóng đã trả lời: “Không có thích nhất, chỉ có ghét nhất. Tớ ghét nhất là hoa sơn chi, vừa ngọt vừa ngấy, khó ngửi muốn chết”
Vừa nói khóe mắt vừa nhìn tôi.
Tôi tên là Văn Chi.
Lời nói đó chính là cố ý nói cho tôi nghe.
Nhưng tôi chậm chạp không hiểu, vẫn như cũ suốt ngày Hạ Phóng dài Hạ Phóng ngắn, rất nhanh đã khiến hắn phiền muốn chết.
Rốt cuộc năm tốt nghiệp cấp ba ấy, đã xảy ra một chuyện nho nhỏ.
Tôi hỏi Hạ Phóng: “Cậu điền nguyện vọng ở đâu?”
Hạ Phóng nghĩ nghĩ rồi nói: “Bắc Kinh.”
Tôi vui vẻ điền một trường ở Bắc Kinh.
Ngày thư báo nhập học gửi về, tôi mới biết được.
Hạ Phóng học ở Nam Kinh.
Hắn lừa tôi chỉ vì muốn tách khỏi tôi.
Sự thật nó tàn khốc như vậy đấy.