Chương 6 - Cái Giá Của Sự Im Lặng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô từng nói với tôi, chỉ cần tôi chăm học, sau này nhất định có thể rời khỏi ngọn núi này.

Khi ấy, tôi từng mơ mộng rằng nhờ vào học hành, tôi sẽ đưa mẹ thoát khỏi cuộc sống khốn khó.

Nhưng giờ thì… tôi đã không còn cơ hội ấy nữa rồi.

Cô Mã, em xin lỗi.

Em sẽ khiến cô thất vọng mất rồi. Em… sẽ không bao giờ ra khỏi ngọn núi này được nữa.

Tối hôm đó khi ngủ, mẹ vẫn ôm em trai.

Thật ra, tôi cũng rất muốn được ngủ cạnh mẹ, cảm nhận hơi ấm của mẹ.

Mẹ chưa từng ôm tôi ngủ bao giờ.

Nhưng tối nay, mẹ hình như không ngủ được, trở mình mãi, không rõ đang nghĩ gì.

Trời vừa sáng, em trai đã tỉnh.

Nó sà vào mẹ, nũng nịu:

“Mẹ ơi, hôm nay là chủ nhật, mẹ dẫn con đi thị trấn ăn hamburger nha, con thèm lắm rồi.”

Mẹ nhìn em trìu mến, xoa đầu nó:

“Được.”

Mẹ chở em bằng xe điện đến thị trấn, vào một cửa hàng hamburger.

Tôi lặng lẽ đi theo phía sau.

Những nơi thế này, tôi chưa từng được bước chân vào.

Mẹ gọi cho em một cái hamburger, một phần khoai tây chiên, một cái đùi gà và một ly coca.

Em ăn ngon lành, từng miếng từng miếng, còn tôi cũng muốn biết hương vị đó như thế nào.

Tiếc là, tôi chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Mẹ vừa lau tương cà dính nơi khóe miệng em vừa nói:

“Nhớ đừng kể với con đền mạng đó, không thì lần sau mẹ không dẫn đi ăn nữa đâu.”

“Con biết rồi mà mẹ, mẹ lần nào cũng nói vậy.”

Cuộc đối thoại của họ như từng mũi kim châm thẳng vào tim tôi.

Thì ra những lần mẹ nói đi thị trấn có việc, chính là để đưa em đi ăn ở đây.

Tôi nhìn em ăn, vô thức nuốt nước bọt.

Thảo nào mẹ luôn mắng tôi vừa lười vừa tham ăn. Hóa ra làm ma rồi, tôi vẫn là một con ma… háu ăn.

Mẹ còn đưa em đi mua một đôi giày mới, trước đây mỗi lần em có giày mới, tôi đều chỉ dám nhìn từ xa.

Mẹ thấy em đi đi lại lại trong đôi giày mới, cười hạnh phúc:

“Con trai mà, phải hao tổn chút cũng là chuyện bình thường.”

Mẹ chơi với em cả một ngày, còn tôi lặng lẽ theo sau suốt cả ngày ấy.

Cũng coi như là… tôi đã có được một lần được mẹ đưa ra ngoài chơi vậy.

Khi mẹ và em trai trở về nhà, trước cửa đã có hai cảnh sát đứng chặn lại.

Thấy mẹ quay về, các chú cảnh sát xuất trình giấy tờ:

“Xin hỏi, bà có phải là mẹ của Lý Thiếu Nam không?”

8

Mẹ kéo em trai ra sau lưng, cảnh giác hỏi:

“Con đền mạng đó lại gây chuyện gì nữa hả?”

Tâm trạng vui vẻ cả ngày của mẹ lập tức bị “con đền mạng” là tôi làm hỏng.

“Tôi biết mà, nó chẳng bao giờ khiến tôi yên được. Cả đời này tôi đúng là nợ nó! Giờ nó cũng lớn rồi, có chuyện gì thì để nó tự giải quyết đi, gây họa thì tự chịu, tôi không còn tiền mà gánh cho nó nữa đâu.”

“Đợi con chết tiệt đó về, tôi nhất định đánh gãy chân nó!” – mẹ vừa nói vừa định lấy chìa khóa mở cửa, hoàn toàn không muốn nghe cảnh sát nói thêm gì về tôi.

Một trong hai cảnh sát không nhịn được hỏi:

“Con gái bà đã mất tích hai ngày, bà không lo lắng sao? Không báo án cũng được, vậy bà có đi tìm không?”

Mẹ lại thấy chuyện đó thật nực cười:

“Tôi tìm nó làm gì? Biết lỗi rồi thì tự khắc về thôi, chỉ là nó sợ tôi đánh gãy chân nên chưa dám về. Nó chỉ biết phá hoại, chẳng làm được việc gì nên hồn, ngày nào cũng gây chuyện, đúng là càng lớn càng giỏi!”

Em trai bên cạnh vẫn vô tư liếm chiếc bánh kem, ăn ngon lành.

Cảnh sát nói tiếp, giọng nghiêm túc:

“Con gái bà, Lý Thiếu Nam, đã chết rồi. Xin mời bà đi cùng chúng tôi nhận thi thể.”

Bàn tay đang mở cửa của mẹ chợt khựng lại.

Cảnh sát tiếp tục nói:

“Hôm trước, ở đầu làng các người phát hiện một thi thể. Khi đó bà không nhận ra là con mình mất tích sao? Sao không đến xem?”

“Lý Thiếu Nam… chết rồi ư?”

Khuôn mặt mẹ dần cứng lại, rồi quay sang cảnh sát, hỏi với vẻ ngờ vực:

“Thật… thật chứ?”

Người cảnh sát còn lại không chịu nổi nữa, nói thẳng:

“Bà nghĩ chúng tôi – cảnh sát nhân dân – lại đem chuyện này ra lừa bà sao? Con gái bà, Lý Thiếu Nam, đã chết. Chúng tôi đến đây để thông báo và mời bà đến nhận thi thể.”

“Không thể nào! Con bé đó mạng lớn lắm, làm sao chết được. Các người đừng có lừa tôi!”

Trong giọng mẹ vừa có nghi ngờ, vừa có sự cứng đầu. Bà cúi xuống lau vết kem dính nơi miệng em trai, như thể dùng hành động đó để giấu đi cảm xúc thật trong lòng.

“Chúng tôi vừa rồi đã cho bà xem giấy tờ rồi. Giờ mời bà đi cùng, đến nơi nhìn một lần là rõ thật giả.”

Mẹ chớp mắt mấy cái, không nói thêm lời nào.

Xung quanh lúc này người dân đã tụ lại rất đông. Bà Trương lên tiếng:

“Mẹ Kiến Chính à, tôi đã nói rồi, cái đôi giày đó giống y hệt của Thiếu Nam nhà chị, mà chị không chịu tin. Mau đi xem đi.”

“Ôi trời ơi, tội nghiệp thay… một đứa trẻ ngoan mà lại gặp người mẹ như vậy.”

Mẹ sắp xếp cho em trai ở nhà xong, cuối cùng cũng tin rằng tôi đã chết.

Trên đường đi, mẹ không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không nói một lời.

Đến nhà xác, vừa nhìn thấy đôi giày của tôi, mẹ khựng lại, bước chân cứng đờ.

Sau đó mới từ từ bước tới, kéo tấm vải phủ trên người tôi ra.

Bà Trương kể lại rằng, khuôn mặt tôi khi ấy đã bị chó hoang cắn nát, không còn nhận ra nổi.

Quả thật rất xấu xí, thường ngày mẹ đã không muốn nhìn thấy tôi, giờ thấy tôi thế này, chắc càng ghét bỏ hơn.

Nhưng ngay khi thấy mặt tôi, mẹ lại khẽ giãn lông mày ra, nói nhỏ:

“Đây hoàn toàn không phải là con gái tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)