Chương 7 - Cái Giá Của Sự Im Lặng
9
“Không phải à? Chúng tôi đã xét nghiệm DNA rồi, chính là Lý Thiếu Nam.”
Mẹ vẫn cố chấp: “Mặt mũi thế này mà các người dám nói là con gái tôi à?”
“Con tôi không chết, nó không thể chết được!”
Tôi không hiểu — quần áo, giày dép đều trùng khớp, sao mẹ vẫn nói không phải tôi?
Có lẽ… vì tôi quá xấu xí, nên mẹ không muốn thừa nhận.
Vị pháp y không nhịn nổi nữa, hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
“Thật không hiểu bà làm mẹ kiểu gì… Trên người đứa bé có biết bao nhiêu vết thương, bà có biết chúng từ đâu mà ra không?”
“Một lát nữa phiền bà đến làm bản ghi lời khai. Con bé mắc bệnh này lẽ ra cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Tôi thật sự không hiểu vì sao nó lại chết ở cái rãnh nước ấy.”
Mẹ cố gắng chống chế, giọng lấp liếm:
“Vết thương gì? Bệnh gì? Chẳng qua là nó không nghe lời, tôi chỉ dạy dỗ vài cái nhẹ thôi, cần gì phải nhập viện?”
“Tôi thấy mấy người làm bác sĩ đúng là điên vì tiền, có chút bệnh nhỏ cũng bắt người ta nằm viện.”
Pháp y nghiêm giọng:
“Nó bị nhiễm trùng máu, bà không biết sao?”
Giọng nói ấy vang vọng khắp phòng lưu thi thể.
“Cái gì? Nhiễm trùng máu? Sao tôi không biết?” – sắc mặt mẹ lập tức biến đổi, rồi lại cố tìm cách che giấu.
“Nó chưa bao giờ nói với tôi chuyện đó. Các người đừng có định lấy nó ra vu khống tôi. Hơn nữa, làm sao các người chứng minh được đây là con gái tôi?”
Pháp y đặt kết quả giám định trước mặt mẹ. Mẹ không hiểu nổi những con chữ đó, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự hoang mang.
“Cho dù nó là con tôi đi nữa, thì tại sao lại chết ở đó? Chuyện này lẽ ra phải do tôi hỏi các người mới đúng!”
Cảnh sát bất đắc dĩ, đành đưa mẹ đến phòng thẩm vấn để lấy lời khai.
“Trên người Lý Thiếu Nam có rất nhiều vết thương — đều là bà đánh phải không?”
“Con gái bà thành ra như vậy, bà không thấy đau lòng chút nào à?”
Mẹ cười khẩy, giọng lạnh lùng:
“Tôi phải buồn làm gì? Cái đồ đền mạng đó chết rồi thì thôi.”
Còn tôi, trong lòng lại dấy lên câu hỏi:
Mẹ ơi, mẹ thật sự không thấy buồn khi con chết sao?
“Xin bà hợp tác, chúng tôi nghi ngờ bà có hành vi bạo hành trẻ em. Nếu không khai rõ ràng, hôm nay bà đừng hòng được về.”
Nghe đến đây, mẹ nhớ đến em trai đang ở nhà nên đành phải khai thật.
“Các người vừa nói con bé bị bệnh nhiễm trùng máu gì đó… nghe đáng sợ thật, nhưng nó chưa từng nói với tôi.”
Mẹ dường như đang cố nhớ lại mọi chuyện liên quan đến căn bệnh của tôi, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Cảnh sát chỉ vào bản giám định, nói rõ ràng từng chữ:
“Bà nhìn cho kỹ, Lý Thiếu Nam bị suy dinh dưỡng nặng, sức đề kháng giảm, lại vì trong kỳ kinh nguyệt dùng những mảnh vải cũ bẩn thỉu quá lâu, dẫn đến nhiễm trùng toàn thân và mắc bệnh nhiễm trùng máu!”
Một cảnh sát khác nhìn mẹ đầy phẫn nộ:
“Ở nhà, bà đối xử với con gái mình như thế nào hả?”
Mẹ bắt đầu hoảng loạn, cố nhìn những dòng chữ dày đặc kia, miệng lắp bắp:
“Là… là vì dùng vải bẩn sao? Hồi nhỏ tôi cũng dùng thế mà có sao đâu, chắc các người nhầm rồi chứ?”
Trong lòng tôi dâng lên nỗi tủi hờn nghẹn ngào.
Mẹ ơi, nghe họ nói vậy, mẹ có tha thứ cho con vì đã lấy trộm 3 đồng 5 không?
Mẹ như sực nhớ lại lần tôi nôn ra máu, khẽ buông một câu mắng:
“Con chết tiệt đó… sao không nói với mẹ?”
Nhưng tôi nhận ra giọng mẹ đang run.
Phải chăng mẹ… đang lo cho tôi?
Mắt mẹ đỏ hoe — đúng là mẹ đang lo thật.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một chút niềm vui kỳ lạ.
Đêm đó, mẹ vẫn ôm em trai ngủ.
Nhưng dường như lại không thể chợp mắt.
Bà đứng dậy, mở chiếc rương ở đáy tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một chiếc kẹp tóc có hình nơ bướm.
Tôi tự hỏi, cái này là của mẹ sao?
Nhưng tôi chưa từng thấy mẹ đeo bao giờ.
Mẹ khẽ chạm tay vào chiếc nơ, nước mắt rơi lên đó.
Bà vội vàng lau đi bằng tay áo, nói khẽ:
“Cái này từng là mẹ mua cho con, mà con chưa từng đeo. Mai mẹ sẽ gắn nó cho con, để con mang nó đi thanh thản.”
Tim tôi run lên — mẹ đang nói về tôi sao?
Chiếc kẹp tóc ấy là mẹ mua cho tôi thật sao?
Thì ra, mẹ cũng từng yêu thương tôi.
Nước mắt mẹ lại rơi, rồi lại nhẹ nhàng lau đi.
Sáng hôm sau, mẹ dậy rất sớm, gửi em trai đến nhà bà ngoại.
Rồi một mình đi đến đồn công an để làm thủ tục nhận thi thể của tôi và đưa đi hỏa táng.
Bà khẽ gắn chiếc kẹp nơ nhỏ lên tóc tôi, rồi nở một nụ cười thật hiền:
“Nhìn cũng xinh đấy.”
Nhân viên giao hộp tro cốt của tôi cho mẹ, bà ôm lấy vào lòng, khẽ thì thầm:
“Nam Nam, chúng ta về nhà thôi.”
10
Đây là lần đầu tiên mẹ gọi tôi như thế.
Trong lòng tôi tràn ngập niềm vui.
Về đến nhà, mẹ vừa vuốt nhẹ chiếc hộp vừa lẩm bẩm:
“Năm đó, khi mẹ mang thai con, người đàn ông ấy lại bỏ rơi mẹ để theo đuổi tiền đồ, mẹ chỉ còn cách lấy bố của Kiến Chính.”
Nói đến đây, mắt mẹ đỏ hoe.
Tôi mới biết thì ra tôi không phải con ruột của bố, tôi và Lý Kiến Chính không cùng cha.