Chương 7 - Cái Giá Của Miếng Thịt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ngôi nhà chúng ta đang ở, căn hộ đó, tiền cọc ba trăm ngàn là ba mẹ tôi bỏ ra. Nếu các người muốn bán nhà để cứu hắn, được.”

“Nhớ hỏi tôi trước, tôi có đồng ý không.”

Nói xong, tôi mở cửa, không hề ngoái đầu lại.

Sau lưng, tiếng mẹ chồng gào khóc còn tuyệt vọng hơn cả trước.

Còn tôi, lần đầu tiên trong suốt bao năm làm dâu, thấy lòng mình nhẹ tênh.

Quân át chủ bài, giờ nằm trong tay tôi.

Sự đe dọa của xã hội đen hiệu quả hơn bất cứ lời dạy đạo đức nào.

Chủ quyền tài sản thực tế hơn mọi mối ràng buộc máu mủ.

Ngay tối hôm đó, mẹ chồng và Trần Duệ lặng lẽ theo Trần Hạo quay về nhà.

08

Trong phòng khách, màn kịch quen thuộc lại bắt đầu.

Mẹ chồng ngồi trên sofa, vừa khóc vừa lau nước mũi, van xin Trần Hạo:

“ A Hạo à, bán nhà đi! Chỉ có bán nhà mới cứu được em con thôi! Những một trăm năm mươi ngàn, chúng ta đào đâu ra bây giờ?”

Trần Duệ cũng chẳng còn vẻ ngông nghênh ngày nào, mặt mũi bầm dập, quỳ gối dưới sàn – tôi đoán hắn đã bị “ghé thăm” rồi – ôm chặt chân Trần Hạo mà khóc lóc thảm thiết:

“Anh ơi, cứu em với! Em biết lỗi rồi! Em không muốn chết đâu!”

Tôi ôm con ngồi trong phòng ngủ, lặng lẽ nghe mọi chuyện bên ngoài, lòng không chút gợn sóng.

Tôi chờ câu trả lời từ Trần Hạo.

Đây là cơ hội cuối cùng của anh ta.

Phòng khách yên lặng thật lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ta lại mềm lòng.

Rồi tôi nghe thấy một giọng khàn khàn, nhưng vô cùng kiên quyết.

“Không bán.”

Chỉ hai chữ, nhưng nặng tựa ngàn cân.

“Mẹ à, căn nhà này, tiền đặt cọc ba trăm ngàn là ba mẹ Tố Tố bỏ ra, sổ đỏ cũng có tên cô ấy. Chúng ta không có quyền bán.”

Mẹ chồng hét lên:

“Con điên rồi à! Vì một người ngoài mà bỏ mặc tính mạng em ruột mình sao?”

Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dữ dội, kèm theo tiếng đàn ông thô lỗ gào lên:

“Trần Duệ! Nợ thì trả tiền! Không ra mở cửa ông phá cửa bây giờ!”

Trần Duệ sợ đến mặt mũi tái mét, cả người run như cầy sấy.

Hắn bám chặt lấy quần Trần Hạo, như níu lấy cọng rơm cuối cùng.

Trần Hạo nhìn đứa em trai bầm dập thảm hại, ánh mắt anh ta giờ không còn đau lòng hay mềm yếu, chỉ còn lại thất vọng, đau khổ và lạnh lẽo đến tuyệt vọng.

Anh ta rút điện thoại ra.

Mẹ chồng thấy vậy liền lao tới như phát điên, giật lấy điện thoại.

“Trần Hạo, con làm gì đấy! Con định báo công an à? Con báo công an thì đời em con coi như xong!”

Trần Hạo hất mạnh tay bà ta ra, mắt đỏ hoe, gào lên:

“Không báo, cả nhà này cũng tiêu!”

“Mẹ! Chính mẹ là người nuôi hư nó thành ra thế này! Giờ phải để nó tự gánh hậu quả!”

Tiếng hét của anh ta lớn đến mức làm con gái tôi giật mình trong lòng tôi.

Tôi vỗ nhẹ lưng con để trấn an, nhưng trong lòng lại biết rất rõ – Trần Hạo, cuối cùng đã tỉnh ngộ.

Ngay trước mặt mẹ đang quỵ dưới đất và em trai đang run như cầy sấy, anh ta không do dự bấm số 110.

“Alo, cảnh sát phải không? Tôi cần trình báo. Nhà tôi đang bị đòi nợ thuê quấy rối, địa chỉ là…”

Không lâu sau, cảnh sát tới nơi.

Những kẻ đòi nợ bị đưa đi, còn Trần Duệ, vì dính tới cờ bạc và vay nặng lãi, cũng bị yêu cầu theo về đồn để điều tra.

Lúc bị còng tay, mẹ chồng quỵ hẳn xuống sàn, chỉ tay vào lưng Trần Hạo, dùng hết sức gào lên lời nguyền rủa cuối cùng:

“Đồ bất hiếu! Đồ đồ tể! Đồ vong ân! Tao không có đứa con như mày!”

Trần Hạo không quay đầu.

Dưới ánh đèn chớp xanh đỏ của xe cảnh sát, bóng lưng cao lớn của anh ta trông thật cô độc nhưng lại mang theo một dáng vẻ kiên cường chưa từng có.

Sau khi tất cả bị đưa đi, căn nhà lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Trần Hạo đứng rất lâu trong phòng khách.

Rồi anh ta đi đến trước cửa phòng tôi.

Không gõ cửa.

Không nói gì.

Chỉ đứng đó, đối diện cánh cửa đóng kín, cúi người thật sâu.

Từ mắt mèo, tôi thấy được bờ vai anh ta đang run rẩy, và gương mặt đầy nước mắt, lẫn với hối hận khôn cùng.

Anh ta khẽ nói, gần như không thể nghe thấy:

“Tố Tố… anh xin lỗi.”

Tôi im lặng một lúc.

Cuối cùng vẫn mở cửa.

Tôi nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng cứng cỏi ấy, không nói lời nào.

Vì có những chuyện, một lời xin lỗi là không đủ.

Sau cơn giông tố, Trần Hạo đã thay đổi.

09

Trần Hạo bắt đầu học cách lấy lòng tôi một cách vụng về — nấu cơm, thay tã cho con, rón rén cố gắng hàn gắn lại cái rạn nứt sâu không đáy giữa chúng tôi.

Anh ta không còn nhắc đến mẹ và em trai mình nữa, như thể hai người đó đã biến mất khỏi thế giới của anh ta.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi tràn ngập áy náy và cầu xin.

Nhưng tôi hiểu, mọi thứ đã quá muộn rồi.

Tôi đã hết cữ, sức khỏe cũng dần hồi phục.

Chiều hôm đó, nắng rất đẹp, con gái tôi ngủ ngon lành trong vòng tay.

Tôi đem một xấp giấy đã in sẵn, đặt trước mặt Trần Hạo khi anh ta đang lau nhà.

Trên đó, là bốn chữ rõ ràng: 《Thoả thuận ly hôn》.

Cây lau nhà trong tay anh ta rơi “rầm” xuống sàn, bắn tung toé nước làm ướt ống quần.

Anh ta sững sờ nhìn bản thỏa thuận, sắc mặt dần trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng loạn.

“Tố Tố… tại sao? Anh đã thay đổi rồi mà, anh thực sự thay đổi rồi… tại sao vẫn muốn ly hôn?”

Tôi ngồi bình thản trên ghế sofa, nhìn anh ta:

“Trần Hạo, anh từng nghe câu ‘gương vỡ khó lành’ chưa?”

“Những tổn thương tôi phải chịu suốt bao năm qua những nhát dao cứa vào tim, không phải vài bữa cơm, vài câu ‘xin lỗi’ là có thể xoá sạch.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)