Chương 1 - Cái Giá Của Miếng Thịt
Nhà mẹ tôi gửi tới hai tảng thịt heo quê to tướng.
Tôi đang ở cữ, cần tẩm bổ gấp.
Chồng vừa bê thịt vào bếp, đã định cầm dao xắt nhỏ.
Tôi lạnh giọng: “Khoan đã. Đừng vội chặt. Em trai anh sẽ đến lấy một nửa trong vòng 20 phút nữa.”
Anh ta chau mày, không tin: “Nó còn chẳng biết mẹ đưa thịt tới, lấy gì mà đến?”
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Dao còn chưa kịp hạ xuống—
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, như tiếng trống thúc mạng.
Cửa vừa mở, em chồng đã xồng xộc bước vào, mở miệng câu đầu tiên: “Anh chị chia em một nửa nha, nhà em cũng đang hết thịt rồi.”
Tôi liếc sang chồng, hỏi thản nhiên: “Lần này, anh cho hay không cho?”
“Cốp! Cốp! Cốp!”
Chồng tôi, Trần Hạo, đang hào hứng xắn tay áo, tay cầm con da/o ch,.ặt xương sáng loáng, ánh đèn phản chiếu lên lưỡi dao một vệt lạnh lẽo.
Trên mặt anh ta là vẻ mong chờ và thỏa mãn không hề che giấu khi nghĩ đến món ăn.
“Vợ à, em nhìn miếng thịt này xem, để anh hầm cho em một nồi chân giò thật nhừ, đảm bảo sữa về tràn trề luôn.”
Anh vừa nói, vừa giơ da/o lên cao.
Tôi đứng tựa vào khung cửa bếp, thân thể sau sinh còn rất yếu, mỗi bước đi đều kéo căng vết mổ đau buốt.
Nhưng nhìn bóng lưng anh ta, lòng tôi lạnh đến tê tái.
“Đừng vội chặt.” Tôi nói rất khẽ, nhưng đủ để khiến anh dừng tay.
Anh quay lại, hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Tố Tố?”
Tôi kéo nhẹ khóe miệng, nụ cười đó nếu gọi là cười thì chi bằng nói là một đường cong lạnh lùng.
“Em trai anh, Trần Duệ, sẽ đến trong vòng 20 phút nữa, lấy ít nhất một nửa.”
Trần Hạo khựng lại, rồi bật cười: “Làm gì có chuyện đó, nó còn chẳng biết mẹ gửi thịt tới. Em nghĩ nhiều rồi.”
Anh không tin.
Anh chưa bao giờ tin.
Anh giơ d/a.o lên, nhắm vào miếng đùi heo béo mẫm.
Dao còn chưa kịp hạ xuống—
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa nặng nề dồn dập vang lên, như trống giục đòi mạng, từng nhịp đánh thẳng vào ngực tôi.
Tay Trần Hạo cầm dao cứng đờ giữa không trung.
Vẻ mặt anh ta từ không tin, chuyển thành sững sờ, rồi đến lúng túng và hoảng loạn không thể che giấu.
Tôi nhìn anh, từng chữ rõ ràng: “Lần này, anh cho, hay không cho?”
Anh đặt d/ao xuống, né tránh ánh mắt tôi, nhanh chân đi mở cửa, miệng còn lẩm bẩm: “Chắc là hàng xóm thôi…”
Cửa vừa mở, một khuôn mặt giống Trần Hạo đến bảy phần nhưng đầy vẻ vô lý và cáu bẳn thò vào.
Em chồng Trần Duệ lười thay cả dép, chen thẳng vào nhà.
“Anh, mẹ bảo nhà chị dâu được biếu đồ ngon, kêu em tới lấy ít về.”
Đôi mắt tham lam của hắn vượt qua vai Trần Hạo, khóa chặt vào hai tảng thịt to trên bàn bếp.
Giọng điệu hắn không phải xin, mà là thông báo.
Cơ thể Trần Hạo cứng đờ hoàn toàn, quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy cầu khẩn, môi mấp máy: “Rộng lượng chút đi…”
Rộng lượng?
Đời tôi, chính là bị hai chữ đó hủy hoại.
Trần Duệ không coi ai ra gì, chen thẳng vào bếp, thò tay định xách túi thịt lên.
“Mẹ nói thịt chị dâu đem đến ngon lắm, bảo em mang chút về cho bà tẩm bổ, dạo này bà bị đau lưng.”
Hắn ta thậm chí lười bịa ra một lý do tử tế.
Tôi bước mạnh một bước, lấy thân thể còn phù nề sau sinh chặn ngay trước tủ lạnh, chắn đường hắn.
“Thịt này là mẹ tôi cho để tôi gọi sữa, một miếng cũng không được đụng.”
Trần Hạo vội vàng kéo tay tôi, hạ giọng gần như van xin: “Tố Tố, đừng vậy, cùng là người một nhà, chia cho nó một miếng thì sao đâu?”
Một nhà?
Tôi hất tay anh ta ra, cảm giác buồn nôn trào lên tận cổ họng.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, lần đầu tiên vạch ra vết thương thối rữa trong lòng bao năm qua.
“Một nhà? Tôi nghén đến tối tăm mặt mũi, bác sĩ bảo phải bồi bổ, mẹ anh hầm một con gà già, không để cho tôi giọt nào, tất cả đem cho em trai anh vì nó thức đêm chơi game mệt. Khi đó, sao anh không nói chúng ta là một nhà?”
Câu hỏi của tôi khiến mặt Trần Hạo tái nhợt.
Trần Duệ thấy vậy, lướt mắt đầy khinh thường, vòng qua tôi, vẫn định xách túi thịt, miệng còn lầm bầm chửi rủa: “Anh nhìn chị ấy xem, keo kiệt chưa từng thấy, tiếc cả miếng thịt. Lấy vợ thế này đúng là xui xẻo.”
Tay hắn vừa chạm vào túi nhựa—
“Bốp!”
Một tiếng động vang rền, cả căn bếp rung lên ong ong.
Tôi vớ lấy con dao chặt xương Trần Hạo vừa đặt xuống, dùng toàn lực chém mạnh vào thớt.
Lưỡi dao rơi ngay sát ngón tay Trần Duệ, cách chưa đến một phân.
Mùn gỗ bắn tung tóe.
Trần Duệ hét toáng lên, rụt tay lại như bị điện giật, mặt mày tái mét nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên.
Không gian trong bếp ch./ết lặng.