Chương 9 - Bức Tượng Đá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhìn đầu ngón tay anh hơi đỏ lên — chắc chắn là bị hộp đồ ăn nóng làm phỏng.

“Lần sau đừng mua nữa.” Tôi ngồi xuống uống sữa đậu nành. “Xa quá.”

Mắt anh sáng rỡ:

“Vậy ngày mai anh làm cho em ăn nhé?”

“Tùy anh.”

Phó Cảnh Thâm lập tức lấy điện thoại ra tra công thức nấu ăn, trông nghiêm túc như đang xét duyệt hợp đồng tiền tỷ.

Ăn sáng xong, anh chủ động đi rửa bát.

Tôi dựa vào sofa lướt điện thoại, đột nhiên bị Lâm Yên oanh tạc loạt tin nhắn WeChat:

“Trời ơi!!! Weibo chính thức của Phó thị đăng thông báo rồi!!!”

“Mau nhìn! Siêu tin nóng đây này!!!”

Tôi nhấn vào đường link.

Tài khoản chính thức của Tập đoàn Phó thị đăng một thông báo điều chỉnh nhân sự vào lúc nửa đêm:

“Kể từ hôm nay, ông Phó Cảnh Thâm không còn đảm nhiệm chức vụ CEO của Tập đoàn.

Chức vụ sẽ do Phó Tổng Giám đốc Lý Minh tiếp quản.

Ông Phó sẽ dành thời gian tập trung cho cuộc sống gia đình. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian qua.”

Ảnh đính kèm là bản scan đơn từ chức của Phó Cảnh Thâm, ngày ký là hôm qua — đúng ngày chúng tôi đi thăm mộ mẹ.

Tôi giật mình đứng bật dậy, lao vào bếp:

“Anh từ chức rồi?”

Phó Cảnh Thâm đang lau đĩa, nghe vậy thì quay lại:

“Ừ.”

“Vì sao?”

“Chính em nói mà.”

Anh đặt đĩa vào kệ, nhẹ giọng:

“Hôn nhân không phải thứ để chờ ‘rảnh’ mới chăm sóc.”

Tôi nghẹn lời.

Đó là Phó thị — tâm huyết mười năm anh vất vả gây dựng từ hai bàn tay trắng.

“Hội đồng quản trị không có ý kiến?”

“Có chứ.”

Anh khẽ cười.

“Thế nên anh dùng toàn bộ cổ phần để đổi lấy tự do.”

Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống sàn.

Phó Cảnh Thâm cúi người nhặt lấy, đặt nhẹ lên bàn:“Đừng lo, tiền tiết kiệm đủ nuôi em mười đời.”

“Ai cần anh nuôi!”

Giọng tôi run rẩy.

“Anh điên rồi sao?”

“Không điên.”

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:“Mười năm qua anh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại đánh mất báu vật quý nhất.”

“Giờ anh muốn tìm lại nó.”

Mắt tôi nóng bừng, tôi quay mặt đi:“…Đồ ngốc.”

Anh vừa định đưa tay ôm tôi thì chuông cửa bỗng vang lên.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉn chu, vừa thấy Phó Cảnh Thâm đã cúi đầu chào:

“Phó tổng, văn kiện này cần ngài ký xác nhận.”

Phó Cảnh Thâm nhíu mày:

“Đã bảo đừng gọi tôi là Phó tổng nữa.”

“Vâng… Ngài Phó.”

Người đàn ông đưa ra một cặp tài liệu — xác nhận cuối cùng về việc chuyển nhượng cổ phần.

Tôi quay người muốn rời đi, Phó Cảnh Thâm lập tức nắm lấy tay tôi:

“Cùng xem.”

Trên văn kiện chi chít điều khoản, nhưng nội dung cốt lõi chỉ có một dòng: Phó Cảnh Thâm sẽ chuyển nhượng 42% cổ phần của Tập đoàn Phó thị mà anh nắm giữ, hoàn toàn miễn phí cho đội ngũ quản lý hiện tại.

Ở chỗ ký tên, anh đã ký xong từ trước.

“Anh…” Cổ họng tôi nghẹn lại, “thật sự không cần nữa sao?”

“Cần em.” Anh mỉm cười ký nốt phần cuối, đưa lại tài liệu, “phiền anh đi một chuyến.”

Người đàn ông trung niên như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhìn tôi thật sâu: “Phu nhân, Phó tổng mấy tuần nay đã hủy toàn bộ hội nghị quốc tế, ngay cả lời mời từ Phố Wall cũng…”

“Lắm lời.” Phó Cảnh Thâm lạnh giọng ngắt lời, “đi thôi.”

Cửa đóng lại, không khí trong nhà chìm vào yên lặng kỳ lạ.

“Phố Wall mời gì?” Tôi hỏi.

“Không có gì.” Anh cúi đầu dọn dẹp bàn trà, “chỉ là… chuyện niêm yết.”

Tôi sực nhớ tới tin nóng trên chuyên trang tài chính tuần trước:《Tập đoàn Phó thị khởi động kế hoạch IPO tại Mỹ, định giá có thể vượt 10 tỷ》

“Anh từ bỏ việc lên sàn?”

Phó Cảnh Thâm “ừ” một tiếng, thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết.

Ngực tôi nghẹn lại, vơ lấy áo khoác lao ra ngoài.

“Niệm Niệm?” Anh vội vàng đuổi theo, “em đi đâu?”

“Đi mua đồ!” Tôi hất tay anh ra, “muốn theo thì theo!”

Trong siêu thị, Phó Cảnh Thâm đẩy xe mua hàng lẽo đẽo theo sau tôi, y như một chú chó lớn trung thành.

Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, tôi cố tình lấy mấy gói xoài sấy ném vào xe.

Mắt anh cong cong cười: “Lấy thêm chút nữa không?”

“Anh lo làm gì.”

Đến khu thực phẩm tươi sống, tôi chọn một con cá sống. Phó Cảnh Thâm xung phong: “Để anh xách.”

Kết quả con cá quẫy đuôi một cái, nước văng tung tóe lên người anh. Áo sơ mi trắng ướt sũng, dán sát lên cơ bụng.

Phụt. Tôi không nhịn được bật cười.

Anh cũng không giận, lau mặt: “Nó khá hiếu động.”

“Giống anh.” Tôi buột miệng.

“Hả?”

“…Giống anh phiền như vậy đó.”

Anh cười rất vui, mái tóc ướt dính trên trán, nhìn như sinh viên đại học.

Tôi bỗng nhớ tới năm tư đại học, anh đội mưa mang ô đến cho tôi, người ướt đẫm nhưng ôm khư khư cái cặp — bên trong là tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh anh mua cho tôi.

Khi đó ánh mắt của Phó Cảnh Thâm, trong đó chỉ có mình tôi.

Về đến nhà, Phó Cảnh Thâm chủ động xử lý con cá.

Tôi ngồi ở phòng khách, chợt nghe trong bếp vang lên một tiếng “bịch”, sau đó là tiếng anh hít khí lạnh.

“Lại làm sao?” Tôi lao vào.

Anh giơ ngón tay đang chảy máu: “Bị gai cá đâm…”

“Đồ ngốc!” Tôi kéo tay anh đi rửa, “lớn từng này rồi mà không biết làm cá?”

“Trước đây đều là em làm mà…” Anh nhỏ giọng biện giải.

Tôi trừng mắt, anh lập tức im lặng.

Dán băng cá nhân xong, Phó Cảnh Thâm đột nhiên nói: “Anh đăng ký lớp học nấu ăn rồi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)