Chương 3 - Bức Thư Chưa Gửi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cái tát này, đánh nát toàn bộ kỳ vọng cuối cùng của tôi về tình thân.

Không muốn nhìn thêm cảnh bố mẹ và Lâm Thanh Thanh diễn trò “cha từ con hiếu”, tôi loạng choạng quay về căn phòng chật hẹp.

Đóng cửa lại, cắt đứt hết mọi tiếng động bên ngoài.

Tựa lưng vào cửa, tôi thì thầm với chính mình:

Lâm Sở Nhiên, không sao đâu. Không sao hết. Dù gì… cũng sắp rời khỏi đây rồi.”

Sau này, tôi sẽ chỉ cần gửi tiền phụ cấp hàng tháng, làm tròn trách nhiệm pháp lý.

Ngoài ra, họ ra sao… đều không liên quan gì đến tôi nữa.

3

Hôm sau, tôi gom góp chút ít đồ đạc ít ỏi của mình, nhét hết vào ba lô.

Nhìn hành lý chỉ gói gọn trong một chiếc balô, tôi bật cười chua chát.

Đáng lẽ tôi phải sớm nhận ra rồi chứ? Ngôi nhà này, chưa bao giờ thuộc về tôi.

“Sở Nhiên , ra ăn cơm nào!” – tiếng mẹ gọi từ phòng khách vang lên.

Tôi ngồi vào bàn, nhìn mâm cơm đầy ắp món ngon mà thoáng ngạc nhiên.

Bố mẹ hôm nay khác hẳn mọi khi, khuôn mặt hòa nhã, cười cười dịu dàng với tôi.

Tôi có chút không quen. Bao nhiêu năm nay, những nụ cười dịu dàng ấy chỉ thuộc về Lâm Thanh Thanh, từ khi nào mới tới lượt tôi?

Trong lòng tôi lập tức dấy lên cảnh giác: cứng rắn không được, giờ họ định dùng cách mềm mỏng để ép tôi đưa tiền cho Thanh Thanh mua nhà sao?

“Mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, con ăn nhiều một chút nhé.” – vừa nói, mẹ gắp cho tôi một miếng.

Tim tôi ngổn ngang trăm mối. Thực ra, người thích ăn sườn xào chua ngọt là Thanh Thanh, chứ không phải tôi.

Nhưng tôi không nói gì. Dù sao ngày mai cũng đi rồi, thôi thì ngồi ăn bữa cơm cuối cùng cho trọn.

Bố tôi bỗng mở miệng:

“Hôm qua bố nóng quá, không nên đánh con.”

Ngay cả Thanh Thanh cũng hiếm hoi tỏ ra ngoan ngoãn, còn chủ động rót cho tôi ly nước ngọt.

Khoảnh khắc đó, sống mũi tôi cay xè, mắt chợt nhòe đi.

Đây chính là cảnh tượng đoàn viên ấm áp mà bao năm nay tôi hằng mơ, thứ tình thân tôi từng khao khát.

Nhưng khi nó thực sự diễn ra, tôi lại hiểu quá rõ – tất cả đều là giả dối. Việc gì bất thường, ắt có mưu đồ.

Dù họ tỏ ra tử tế đến đâu, ánh mắt bố mẹ vẫn luôn né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Còn Thanh Thanh, khi thấy tôi chạm tay vào ly nước ngọt, đôi mắt lóe sáng, gương mặt đầy mong chờ.

Tôi nâng ly nước ngọt trước mặt, giả vờ cụng nhẹ với ly của Thanh Thanh, rồi thuận tay cầm ly của cô ta uống cạn.

Ngay sau đó, tôi gục xuống bàn, “ngất đi”.

Khi tôi hoàn toàn không còn phản ứng, bên mâm cơm vang lên tiếng bố mẹ và Thanh Thanh nói chuyện.

“Không có sự đồng ý của Sở Nhiên mà đem nó gả cho Lý Nhị, có phải hơi quá không?” – giọng mẹ tôi.

Bố thấp giọng quát:

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Chúng ta làm bố mẹ, bảo nó gả cho ai thì phải gả cho người đó!”

Trái tim tôi run lên. Lý Nhị là kẻ tật nguyền trong khu, hồi nhỏ bị ngã gãy chân, kéo đến hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ, sốt ruột đến mức từng tuyên bố: ai chịu cưới hắn, sẽ được một triệu tiền sính lễ.

Thì ra, chỉ để mua nhà cho Thanh Thanh, họ định đem tôi gả cho một lão độc thân tàn tật!

Thanh Thanh cũng góp giọng:

“Mẹ, chỉ cần lát nữa Lý Nhị với chị con thành vợ chồng, thì chị ấy có muốn cũng phải gả thôi. Hơn nữa, mẹ nỡ để con lấy chồng mà không có phòng tân hôn sao?”

Mẹ tôi khẽ thở dài:

“Cũng đúng, ai bảo nó không chịu đưa tiền mua nhà cho con chứ. Thật chẳng biết điều.”

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Thì ra, đây mới chính là bộ mặt thật của bố mẹ – vì một triệu mà sẵn sàng đẩy con gái ruột xuống vực thẳm.

Đã vậy, tôi không trả lại một vố thì thật uổng.

Tôi nhắm mắt, mặc kệ họ cùng nhau khiêng tôi vào phòng Thanh Thanh, ném xuống chiếc giường mềm mại.

Thanh Thanh khát nước, tiện tay uống luôn ly nước ngọt “có thuốc”, rồi loạng choạng trở về phòng chơi game.

Tôi lập tức bật dậy, vào phòng game, dìu cô ta đã ngất lịm trở lại phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận.

Sau đó, tôi quay về phòng chứa đồ của mình.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Bố tôi vội vàng ra mở.

Sau khi mặc cả với bố mẹ tôi, Lý Nhị bước vào phòng Thanh Thanh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)