Chương 2 - Bữa Ăn Từ Cõi Âm
11
Để giải quyết vấn đề bữa tối trước giờ tự học buổi tối, tôi bắt đầu làm thêm ngay trong trường.
Giúp các bạn nội trú lấy nước, lấy bưu phẩm, lấy đồ ăn giao tận nơi, mỗi lần kiếm được một hai tệ.
Sau đó tôi dùng hai tệ mua hai cái bánh bao chay làm bữa tối.
Số tiền còn lại tôi đều dành dụm cả.
Đến ngày nghỉ, tôi mua một ít hoa tươi, đặt trước bia mộ của các ông bà cô chú mỗi người một cành.
Những bông cúc họa mi khẽ đung đưa trong gió.
So với những gì họ đã cho tôi, chút quà này thật sự chẳng đáng là bao.
Nhưng ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Duy chỉ có ông Trần là hừ lạnh một tiếng: “Mua hoa hòe hoa sói gì chứ? Có tí tiền là bắt đầu vẽ chuyện! Cứ lo cho mình ăn no đi đã là tốt nhất rồi!”
Bà Trương lườm ông một cái: “Chút lòng thành của con bé, ông hung dữ với người ta làm gì! Khéo thể hiện!”
“……”
Ông Trần không lên tiếng nữa.
Tôi tìm một góc ngồi xuống, lấy sách từ trong cặp ra.
So với cái nhà mịt mù khói bụi kia của tôi, nghĩa trang yên tĩnh và hiền hòa hơn nhiều, rất hợp để giải đề.
Thế nhưng nhân viên nghĩa trang lại tới.
Tôi vội vàng định chuồn lẹ, thì phía sau vang lên một tiếng:
“Nếu muốn học bài thì theo tôi vào văn phòng.”
Thế là tôi bị “tóm” luôn vào trong văn phòng.
Người tóm tôi là người chị tôi đã gặp lần trước, trong bộ đồng phục công tác trông rất hoạt bát, gọn gàng.
Chị ấn tôi ngồi xuống bàn làm việc, bảo: “Học ở đây.”
Tôi lý nhí vâng lời rồi mở sách ra.
Hoảng hốt một lát, tôi liền đắm mình vào biển đề bài.
Chị ngồi bên cạnh làm việc.
Nhưng khi tôi vừa đứng dậy định về, chị lại đưa tay ấn tôi ngồi ngược trở lại ghế.
“Lát nữa hãy về.”
Chị lôi từ dưới gầm bàn làm việc ra một cái bếp điện từ và hai cái nồi nhỏ.
Đầu tiên chị đổ dầu vào một nồi, cho rau và nước sốt vào, nồi còn lại thì thêm nước để nấu mì.
Chẳng mấy chốc, một bát mì trộn tương đen đã được bưng tới trước mặt tôi.
“Làm hơi quá tay, mình chị ăn không hết, em ăn cùng đi.”
Đến khoảnh khắc này, tôi chợt hiểu ra.
Trước đây không ai phát hiện ra tôi, không phải vì tôi trốn giỏi hay chạy nhanh.
Mà là vì nhân viên ở đây đã cố tình rời mắt đi chỗ khác.
Lần này chắc hẳn chị nhìn không nổi nữa nên mới tóm tôi vào đây.
“Ăn mau đi, không là mì nhũn ra hết đấy.”
Tôi nhỏ giọng cảm ơn rồi cầm đũa lên.
Bát mì tỏa khói nghi ngút, hơi nóng hun cho hốc mắt tôi cũng nóng theo.
Tương đen vị mặn ngọt vừa phải, còn có thêm những miếng thịt bò to, bên trên phủ đầy dưa chuột thái sợi thanh ngọt giòn tan, sợi mì thì dai ngon sần sật.
“Ngon không?”
“Ngon ạ, đặc biệt ngon luôn.”
“Vậy lần sau lại tới ăn.” Chị nói: “Nghĩa trang gió lớn, dễ cảm lạnh, sau này không có chỗ nào đi thì cứ đến văn phòng chị.
“Chỗ này của chị chẳng có mấy người sống đâu, yên tĩnh lắm.”
12
Tôi trở thành khách quen của văn phòng chị.
Qua vài lần trò chuyện, tôi biết chị tên là Trần Cẩn, nghĩa trang này là một trong những tài sản của gia đình chị, chị ở đây làm quản lý.
Chị đúng chuẩn là một người cuồng công việc, ăn ở đều ở tại đây luôn.
Chị còn có tay nghề nấu nướng rất đỉnh.
Vào những ngày tôi được nghỉ, chị sẽ chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, nấu một bàn thức ăn gia đình thịnh soạn.
Chị thường hỏi han chuyện trường lớp của tôi trên bàn ăn, lắng nghe những phiền muộn hiện tại của tôi và nghiêm túc giúp tôi suy nghĩ cách giải quyết.
Tôi thích chị lắm.
Lúc nhận được học bổng, tôi vui mừng khôn xiết, không đợi được mà muốn chia sẻ tin tức này với chị ngay lập tức.
Nhưng không ngờ ngay trên con phố bên ngoài nghĩa trang, tôi lại thấy chị đang bị một gã đàn ông đeo bám.
Gã đó say khướt, cứ túm lấy cánh tay chị.
“Tao theo đuổi mày lâu như thế! Mày dựa vào cái gì mà không đồng ý! Thật sự tưởng lão tử đây không có mày thì không sống nổi chắc?”
Một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, lao vụt tới, dùng cái cặp sách nặng trịch chứa đầy tài liệu học tập đập thật mạnh vào người gã.
“Cút ra! Không được chạm vào chị ấy! Đồ lưu manh!”
Gã đàn ông càng thêm giận dữ, giơ cao tay phải hướng về phía tôi.
“Con khốn ở đâu ra thế này! Đồ bao đồng!”
Nhưng tay gã chưa kịp vung xuống.
Một bóng người đột ngột lao ra từ một bên, thuận tay vớ lấy cái chậu inox của sạp hàng bên cạnh, nhắm thẳng đầu gã mà nện.
Kèm theo những tiếng “oàng oàng” chói tai là tiếng chửi bới văng cả nước miếng của chàng trai kia.
“Dám bắt nạt chị tao? Còn định đánh con gái ngay giữa đường à? Cái loại mày có phải đàn ông không hả!”
13
Trần Nhượng đuổi theo gã đàn ông đó, nện gã chạy dọc suốt một con phố.
Nện cho đến khi gã chạy mất dép, cái chậu cũng biến dạng móp méo, cậu ta mới quay lại bên sạp hàng, xin lỗi chủ sạp đang đứng ngơ ngác.
“Thật ngại quá ạ… Cái chậu này bao nhiêu tiền? Cháu mua luôn!”
Đến lúc này tôi mới nhận ra, chàng trai đó chính là cháu trai của ông Trần.
Chị Trần Cẩn nói với tôi:
“Đây là em trai chị, Trần Nhượng, đang học lớp mười trường Nhất Trung.”
Thì ra là vậy.
Ông Trần cho phép tôi ăn đồ cúng, chị Trần Cẩn tóm tôi vào văn phòng, và Trần Nhượng — người thường xuyên mang đồ ăn đến nghĩa trang mà cuối cùng toàn làm hời cho tôi.
Họ vậy mà lại là người một nhà.
Trên đường quay về nghĩa trang, chị đi phía trước xách túi nguyên liệu vừa mua, cậu em xách cái chậu móp đi phía sau.
Trần Nhượng nháy mắt ra hiệu với tôi, nhỏ giọng nói:
“Lúc nãy tôi thấy hết rồi nhé, bà lao ra bảo vệ chị tôi, bà đúng là nữ anh hùng!
“Mà này, chị tôi không cho tôi đánh nhau đâu, lát nữa chắc chắn tôi bị mắng, bà nói giúp tôi vài câu tốt đẹp được không?”
Tôi nhỏ giọng đồng ý.
Nhưng ngoài dự kiến, chị không hề mắng cậu ta.
Trần Nhượng lập tức trở nên đắc ý.
Cậu ta ở trong văn phòng xắn tay áo lên, đầy vẻ chính nghĩa căm phẫn.
“Chị, cái gã đó bám đuôi chị mấy lần rồi, đồ mặt dày vô liêm sỉ, lần sau gặp lại em không đánh chết gã không ăn tiền!
“Đánh chết xong chôn thẳng vào mộ luôn, nhà mình đúng lúc cung cấp cho gã dịch vụ trọn gói từ A đến Z!”
Chị Trần Cẩn vừa gọt khoai tây, vừa thản nhiên đáp:
“Miếng đất rẻ nhất nhà mình cũng chín mươi tám nghìn tệ, chôn gã đó vào thì lỗ vốn quá.”
“… Cũng đúng nhỉ.”
“Mấy việc này không cần em quản, em cứ lo kéo cái thành tích lẹt đẹt đến mức lợn nhìn cũng phải lắc đầu của em lên là tốt lắm rồi.”
Trần Nhượng lập tức xịu vai xuống.
“Chị à, đánh người không đánh mặt, mắng em cũng đừng có vạch trần khuyết điểm thế chứ…”
“Cái đó…”
Tôi yếu ớt giơ tay: “Tôi học lớp mười một rồi, thành tích cũng khá ổn, tôi có thể phụ đạo cho cậu ấy.”
Đã ăn của nhà họ bao nhiêu bữa cơm, nhận bấy nhiêu lòng tốt như vậy.
“Thế thì tốt quá, thằng em này chị giao cho em nhé.”
Chị đưa tay gõ nhẹ vào đầu Trần Nhượng:
“Lo mà học theo Thư Nhiên, đừng có suốt ngày lêu lổng không đâu vào đâu!”
“Thư Nhiên, nếu kỳ cuối này nó tăng được thứ hạng, chị sẽ làm đại tiệc cho em.”
14
Chị không muốn Trần Nhượng bận tâm chuyện của mình, nhưng cậu ta không nghe.
Cậu ta dò la được gã lưu manh kia chuyên đi săn mấy người phụ nữ nhà có sản nghiệp, một lòng muốn làm “phượng hoàng nam”, không chỉ đeo bám chị mà còn quấy rầy mấy tiểu thư nhà giàu khác.
Cậu ta liên lạc trực tiếp với những vị tiểu thư đó, khui hết chuyện của gã ra.
Một trong số các tiểu thư đó đã tìm người đánh cho gã lưu manh một trận thừa sống thiếu chết, đánh đến mức gã sợ mất mật, cuốn gói khỏi thành phố này.
Thắng lợi vang dội, Trần Nhượng sướng rơn.
Sướng đến mức ngày hôm đó cậu ta học thuộc thêm được hai mươi từ vựng.
Làm thêm được một đề toán.
Dù sai vẫn còn nhiều, nhưng mấy câu tôi từng giảng cậu ta đều làm đúng.
Cậu ta rất thông minh, chỉ là trước đây không để tâm vào việc học thôi.
“Tiểu Chu lão sư thật sự rất đỉnh, cách giảng bài rất rõ ràng, tôi nghe cái hiểu ngay, nên phải có phần thưởng.”
Trần Nhượng vừa nói vừa cười hì hì, lấy từ trong cặp sách ra một cái bánh kem nhỏ nhét vào lòng tôi.
“Tiểu Chu lão sư, xin mời nhận lấy lòng thành.”
Trên bánh kem nhỏ xếp rất nhiều dâu tây, màu hồng phấn cực kỳ xinh xắn.
“Làm thêm hai đề nữa, câu nào không biết tôi giảng cho.”
Kỳ cuối này tôi nhất định phải giúp cậu ta thoát khỏi vị trí bét bảng.
Trần Nhượng lập tức xị mặt xuống vẻ thê thảm.
“Lão sư, bà không thể như thế được…”
Chị đi tới tát một cái vào đầu cậu ta.
“Thư Nhiên bỏ thời gian tâm huyết phụ đạo cho em, em còn chê bai cái gì, bảo làm gì thì làm nấy đi, sao mà lắm lời thế!”
Trần Nhượng không dám ho he một tiếng, ngoan ngoãn cầm bút lên.
Cậu ta nghe lời chị nhất.
Ngày hôm đó lúc tôi về nhà, trời đã tối mịt.
Trần Nhượng muốn tiễn, nhưng tôi từ chối.
Căn nhà của tôi quá nát bặm, quá khó coi, bố và mẹ kế của tôi lại quá khó ưa.
Tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho chị và Trần Nhượng rồi, không muốn để những rắc rối của nhà mình có cơ hội đeo bám họ.
Hơn nữa, trên đường về nhà, tôi cũng chẳng cô đơn một mình.
Ông Trần và bà Trương đang vẫy tay với tôi.
“Nhóc con, để bọn ta đưa mày về nhà.”
“Dọc đường mà có đứa nào xấu xa, xem lão tử đây có hù nó chết khiếp không!”
15
Kỳ cuối năm đó, thứ hạng của Trần Nhượng tăng lên hơn ba mươi bậc.
Cậu ta sướng quá gào rú ầm ĩ, khiến chị bực mình lấy cái rổ rửa rau gõ vào đầu cậu ta.
Hôm đó chị đã làm một bữa đại tiệc.
Trên bàn ăn, tôi nói kỳ nghỉ đông này tôi đã tìm được một công việc bán thời gian, không thể thường xuyên qua đây được nữa, nhưng mỗi tuần tôi sẽ dành ra một ngày đến phụ đạo cho Trần Nhượng.
Vì chuyện Lâm Tiểu Nguyệt làm loạn giữa phố lần trước, rất nhiều cửa hàng ở phố thương mại không dám thuê tôi.
Tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ.
Cho nên lần này tôi đã đến thị trấn lân cận, làm phục vụ trong một quán lẩu.
Lâm Tiểu Nguyệt dù gì cũng không thể tìm đến tận đây được.
Điểm yếu là chỗ đó xa quá, qua nghĩa trang không tiện.
Chị Trần Cẩn gắp cho tôi một miếng sườn thật lớn, bảo:
“Ở ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, ăn nhiều vào, đừng để mệt quá.”
Chỉ là một câu quan tâm đơn giản, nhưng lại là điều mà tôi chưa bao giờ nghe thấy từ những người thân có quan hệ huyết thống.
Tôi quẹt mắt, lấy từ trong cặp ra một xấp dày các loại đề thi và ghi chép học tập tôi đã dày công hệ thống lại, đưa cho Trần Nhượng.
“Đây là bài tập kỳ nghỉ đông tôi giao cho cậu.
“Mỗi tuần tôi đến một lần, những câu sai trên đề tôi sẽ liệt kê ra giảng riêng cho cậu, những ghi chép này của tôi cậu cũng phải học thuộc hết cho bằng được.”
Vẻ mặt Trần Nhượng như thể trời sập.
“Tiểu Chu lão sư, không cần đến mức này đâu chứ…”
“Tất nhiên là cần, học kỳ mới tôi muốn cậu phải lọt vào nhóm trung bình khá của khối.”
Trần Nhượng muốn khóc mà không có nước mắt.
Ăn xong bữa cơm, Trần Nhượng hít một hơi thật sâu.
“Được rồi, để không phụ lòng tốt của Tiểu Chu lão sư, tôi sẽ cố gắng.”
Chị Trần Cẩn lộ vẻ an lòng.
Trần Nhượng vỗ vỗ vai tôi:
“Chờ tôi làm xong đề sẽ đi tìm bà.”
Tôi đồng ý.
Những ngày ở quán lẩu rất bận rộn, cũng rất mệt.
Chủ quán họ Lưu, tôi gọi là chú Lưu, chú tuyển rất nhiều học sinh làm thêm kỳ nghỉ đông.
Đều là sinh viên đại học, chỉ có mình tôi là còn đang học cấp ba.
Tôi và những anh chị này chung sống với nhau rất hòa hợp.
Họ kể cho tôi nghe về trường đại học của mỗi người, tán gẫu về chuyên ngành của họ, còn kể về sự phồn hoa và nhịp sống hối hả của thành phố nơi trường đại học tọa lạc.
Tất cả những gì họ nói đều khiến tôi vô cùng khao khát.
Chú Lưu mỗi lần thấy chúng tôi tán gẫu là lại lườm nguýt:
“Lại buôn chuyện, lại buôn chuyện, dọn dẹp xong phòng bao chưa mà buôn! Tôi bỏ tiền ra thuê các người đến đây để tám chuyện đấy à!”
Nhưng cứ đến giờ cơm, chú lại nói oang oang với chú đầu bếp:
“Xào rau cho thêm nhiều thịt vào! Nhà mình có phải không ăn nổi đâu! Một lũ thanh niên thiếu nữ không ăn thịt thì sao mà lớn nổi!”
Trần Nhượng thỉnh thoảng sẽ đến thăm tôi.
Đầu tiên cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó hài lòng gật đầu.
“Tốt tốt, không gầy đi, còn béo lên một chút, con gái là cứ phải có tí thịt mới xinh.”
Chẳng có đứa con gái nào thích nghe người khác nói từ “béo” cả.
Tôi thản nhiên đáp: “Xem ra mấy bộ đề đó vẫn còn ít quá, tôi phải nói với chị, giao thêm cho cậu vài bộ nữa.”
“……”
Trần Nhượng gào lên thảm thiết: “Chu Thư Nhiên! Bà lấy oán báo ân!”
Sau đó cậu ta lại nhét socola vào túi tôi.
“Bố tôi đi Dubai mang về đấy, ngọt lịm mà ngon lắm, tôi để dành cho bà bao nhiêu này, nể mặt socola, bớt lại mấy bộ đề đi, được không?”
Socola còn chưa ăn, nhưng vị ngọt đã khiến tôi không kìm được mà mỉm cười.
“Được rồi, vậy thì chỉ giao thêm hai bộ thôi.”
“!!”
19
Lớp mười hai bận rộn đến tối mắt tối mũi.
Nhưng cứ đến kỳ nghỉ, tôi vẫn dành thời gian ghé qua nghĩa trang một chuyến.
Thăm hỏi các bậc trưởng bối, phụ đạo cho Trần Nhượng, rồi lại được ké một bữa cơm của chị Trần Cẩn mà tôi hằng mong nhớ bấy lâu.
Trên bàn ăn, chị thở dài:
“Bao nhiêu công sức chị bồi bổ cho em mới lên được tí thịt, sao cứ mỗi lần quay lại là em lại gầy đi một chút thế này.”
Trần Nhượng không nói gì, chỉ hùng hục gắp thịt vào bát cho tôi.
Cậu ta còn lấy ra một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, nhét đầy ắp đủ loại thịt vào đó.
Mỗi lần đến đều vừa ăn vừa mang về, tôi thấy có chút ngại ngùng.
Trần Nhượng xoạch một cái rút ra một xấp bài thi, đắc ý khoe đây là thành tích thi tháng của cậu ta.
Dù cách mức điểm cao còn xa, nhưng môn nào cũng đều đạt điểm trung bình trở lên.
Trong đó còn có hai môn đạt trên tám mươi điểm.
“Tiểu Chu lão sư, đây đều là thành quả từ sự vất vả của bà mà có, nhà tôi cảm ơn bà là điều đương nhiên thôi.
“Nếu không có bà, giờ tôi vẫn còn là thành viên thường trực của hội bét bảng đấy.”
Thật là quá lời rồi.
Mỗi tuần tôi chỉ đến một lần, sự tiến bộ của Trần Nhượng phần lớn là nhờ vào nỗ lực của chính cậu ta.
Lúc tôi chuẩn bị quay lại trường, Trần Nhượng vẫn tiễn tôi như mọi khi.
Lúc này đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh.
Trước khi vào cổng trường, Trần Nhượng bỗng nhiên đưa cho tôi một cái túi.
Tôi hoài nghi mở túi ra, thấy bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu vàng ấm áp.
Trần Nhượng lúng túng quay mặt đi chỗ khác không nhìn tôi.
“Trời lạnh dễ cảm lắm, tôi… chị tôi mua cái này cho bà đấy.”
Tôi quàng luôn vào cổ, chiếc khăn mềm mại vô cùng, tôi không kìm được mà áp mặt vào đó cọ cọ.
“Đẹp lắm, ấm nữa, cảm ơn chị giúp tôi nhé.”
Trần Nhượng lại đỏ mặt chạy mất hút một cách khó hiểu.
Tôi ngơ ngác quay về ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn tôi một cái rồi bỗng nhiên chạy ào tới.
“Trời đất! Hàng mới của Burberry đấy, một chiếc này phải hơn tám nghìn tệ cơ!”
Tôi trợn tròn mắt.
Tôi không biết thương hiệu này, càng không biết một chiếc khăn quàng cổ lại đắt đến thế.
Sao tôi có thể nhận món đồ quý giá nhường này được.
Tôi lấy chiếc điện thoại cũ mua bằng tiền học bổng ra liên lạc với Trần Nhượng, giọng nói của cậu ta qua điện thoại nghe dịu dàng đến lạ.
“Chị tôi… chị ấy chỉ cảm thấy bà quàng cái này sẽ rất đẹp thôi.
“Tiểu Chu lão sư, bà không biết mình tốt đến nhường nào đâu, không chỉ là một chiếc khăn quàng cổ, bà xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.”
Cổ họng tôi nghẹn đắng, chẳng nói nên lời.
“Ừm, tôi tin, chị thật tốt quá.”
“… Bà cũng đừng có tin hết như vậy chứ! Á á á!”
“??”
Sao mà cứ thay đổi xoành xoạch thế nhỉ.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là… thời kỳ dậy thì trong truyền thuyết?
20
Sau ngày đó, Trần Nhượng thường xuyên đến trường tìm tôi.
Lần nào đến cậu ta cũng xách theo một cái túi lớn, chứa đầy đồ ăn.
Khi thì là thịt kho chị vừa mới làm xong, thơm nức mũi.
Khi thì là các loại đồ ăn vặt cậu ta mua được.
Khi thì là trái cây và bánh kẹo mua ở siêu thị.
Cậu ta giống như ông già Noel, lần nào đến cũng mang lại cho tôi những điều bất ngờ.
Mãi cho đến cuối học kỳ khi cậu ta lại tới, chàng trai vốn luôn cười rạng rỡ kia lần đầu tiên cúi đầu tránh né ánh mắt của tôi.
Cậu ta đưa đồ xong là định đi ngay, tôi đuổi theo thì thấy trên mặt cậu ta có vết bầm tím.
Kinh nghiệm có được từ những trận bạo hành gia đình của bố tôi cho biết, cậu ta bị người ta đánh.
Một luồng phẫn nộ tức thì dâng trào.
“Chuyện gì thế này? Ai đánh cậu?”
“Có gì mà phải làm quá lên thế, con trai đánh nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao.”
Trần Nhượng giả vờ thoải mái nói:
“Chỉ là đùa giỡn với bạn cùng lớp rồi đánh nhau một trận thôi, không có gì lớn đâu.”
Tôi im lặng tiễn cậu ta rời đi, sau đó ngay ngày hôm đó đã đến nghĩa trang tìm ông Trần.
Rất nhiều chuyện người sống không biết, nhưng người chết lại biết rõ.
Ông Trần nhắc đến chuyện này là lại bốc hỏa.
“Thằng cháu tôi ở trường thật ra sống không tốt lắm, bởi vì nhà tôi làm nghề mai táng nên bạn học luôn bài xích nó. Lúc thi đấu bóng rổ có một bạn học không cẩn thận ngã gãy xương, bọn nó bảo đều là do bị vận đen trên người nó ám, còn bảo chị nó suốt ngày đụng vào người chết thì cả đời này không gả đi đâu được, nó tức quá nên mới ra tay với đám bạn.”
Ông Trần nói đoạn lại hất cằm.
“Thằng cháu tôi một mình đánh ngã ba bốn đứa con trai, chỉ là trên mặt hơi xây xát tí thôi, cũng không tính là chịu thiệt!”
Tôi không dám tưởng tượng.
Trần Nhượng đã phải trải qua những chuyện này đau buồn đến mức nào.
Vì lo lắng, tôi đã tìm đến trường của cậu ta.
Tôi đứng ở cổng trường gửi tin nhắn cho cậu ta.
Đúng lúc giờ nghỉ trưa, cổng trường đông nghịt người.
Trần Nhượng chạy ùa ra, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhìn tôi.
“Sao bà lại tới đây? Tới thăm tôi hả?”
Tôi không nói gì, nhìn về phía sau cậu ta.
Mấy nam sinh đang tụ tập bàn tán về cậu ta.
Thấy tôi nhìn sang, một nam sinh đút tay vào túi quần nói vọng lại:
“Người đẹp à, tôi khuyên cô nên tránh xa nó ra một chút, nó suốt ngày tiếp xúc với người chết, âm khí nặng lắm!”
“Thế thì đã sao?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Ai rồi cũng sẽ có ngày phải ra đi, ý nghĩa của ngành mai táng tồn tại là để sự ly biệt thêm một phần trang trọng, thể diện, để nỗi nhớ nhung có dấu vết mà tìm về.”