Chương 2 - Bóng Ma Trong Mộ
Mẹ tôi định phản bác, nhưng bị ba kéo tay nên im lặng.
Tiền phúng lần này thu được không ít.
Lỡ chú tôi nổi lòng tham thì mất một nửa là chắc.
Mẹ tôi không dám đi, cũng không nỡ để em trai hay chị tôi đi, nhìn quanh một lượt, ánh mắt rơi lên người tôi:
“Để Hoa Nhi đi! Nó thân bà nhất! Nhỡ có chuyện gì…”
Nếu có chuyện gì, bà cũng sẽ không hại tôi.
Không cần hỏi ý tôi, mọi người đều ngầm đồng ý.
Cửa phòng mở, tôi bị dẫn ra trước mặt thầy Trần mù.
Ông lục túi, lấy ra hai cái chuông nhỏ và một sợi dây đỏ, dặn tôi:
“Cháu ra mộ bà. Nếu không thấy gì thì thôi… nhưng nếu thấy bà, hãy buộc chuông này vào cổ tay bà, rồi lấy dây đỏ trói hai chân lại.”
Đám đông hít mạnh một hơi.
Lời thầy nói chẳng khác nào xác nhận chuyện này đúng là do bà làm.
Người chết hoàn hồn.
7
Tôi không muốn đi.
Nhưng dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mẹ, tôi vẫn phải xuất phát.
Con đường đất làng ẩm ướt, hơi sương dày đặc.
Chiếc chuông trong tay tôi im lặng như câm, không vang một tiếng.
Theo dấu chân tối qua tôi đến mộ ông nội.
Gò mộ cao lớn sừng sững trong đêm, giống hệt như bóng dáng lặng lẽ suốt đời của bà.
Phía trước mộ vẫn nguyên vẹn.
Trong lòng tôi không biết nên thở phào hay nên khóc.
Người mà bà trốn cả đời, cuối cùng vẫn bị ép giam chung.
Tôi khóc quỳ xuống, lạy bốn lạy:
“Bà ơi, Hoa Nhi bất tài, để bà chết rồi vẫn bị người ta ức hiếp.
Sau này Hoa Nhi có khả năng, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bà.”
Lạy xong, tôi định quay về thì chiếc chuông bỗng reo lên.
“Leng keng, leng keng, leng keng.”
Tiếng chuông ngày càng dồn dập, như muốn cảnh báo điều gì.
Tôi ngơ ngác đứng lên, thấy sau gò mộ thấp thoáng một màu xanh lục.
Đó là màu áo tang mà bà mặc hôm qua.
Chuông reo gấp hơn.
Tôi run rẩy đi vòng qua phía sau mộ.
Trước mắt là một cái hố to.
Nổi bật bên cạnh là thân thể bà nằm yên tĩnh.
Rõ ràng chỉ qua một đêm, mà móng tay bà đã dài ra nhiều.
Trong lòng tôi không có chút sợ hãi nào, chỉ có nỗi thương xót vô hạn.
Tôi không dám tưởng tượng, bà đã bò ra khỏi đó thế nào.
Tôi bước tới gần, mới xác nhận hôm qua mình không nhìn nhầm.
Mắt bà mở to, chứa đầy căm hận.
“Bà ơi…”
Tôi đau lòng ôm lấy bà, nước mắt rơi vào mắt bà.
Tôi muốn giúp bà nhắm mắt lại.
Nhưng dù cố thế nào, đôi mắt ấy vẫn mở trừng trừng.
Tiếng chuông càng lúc càng lớn.
Như đang thúc giục tôi mau làm theo lời thầy Trần dặn.
Nhưng tôi sao có thể làm vậy?
Đó là bà của tôi mà!
“Bà, hồi nhỏ bà bảo vệ con. Giờ đến lượt con bảo vệ bà.
Bất kể là gì, bà cứ làm điều bà muốn.”
Tôi buông tay bà, hôn nhẹ lên mặt bà, nhặt cỏ khô phủ lên người bà.
Rồi tìm một viên đá, đập nát chiếc chuông ồn ào kia cho đến khi nó im bặt.
Còn sợi dây đỏ.
Thầy Trần nói phải dùng nó trói bà.
Nhưng sao tôi phải trói bà chứ.
Bọn họ mới là kẻ ác!
Sợi dây ấy chẳng biết làm bằng gì, dai lạ thường.
Tôi kéo không đứt, cắn cũng không rời.
Do dự một lúc, tôi bèn chui thẳng vào cái hố nơi mộ.
Cái hố thông trực tiếp xuống quan tài.
Càng vào càng tối.
May là không có rắn rết gì.
Tôi cầm dây đỏ, lần mò buộc quanh những mảnh xương rời rạc.
Làm xong hết, tôi vội vàng bò ra ngoài theo đường cũ.
8
Sân nhà đã chật kín người.
Thấy tôi trở về, người đầy bùn đất, ai nấy đều hít một hơi kinh hãi.
Thầy Trần nhìn phản ứng của họ, liền đoán được phần nào.
“Làm theo lời ta dặn rồi chứ?”
“Rồi ạ!”
Tôi quả quyết gật đầu.
Dù có đúng như lời hay không, ít nhất hai việc đều đã xong.
“Thế thì chờ đi.”
“Chờ gì ạ?”
Có người trong đám hỏi.
“Ngốc à! Dĩ nhiên là chờ… ‘người ấy’ đêm nay đến rồi!”
“Má ơi! Tới là người hay ma vậy?”
Tiếng bàn tán rộ lên, đám đông dần tản ra.
Vài kẻ nhát gan dắt người nhà về trước.
Chú thím tôi cũng không ở lại, lấy cớ hết phép, lái xe đi.
Chỉ còn mấy kẻ gan lớn, ngồi chồm hổm một góc, bàn nhau xin nghỉ thêm mấy ngày để livestream.
“Biết đâu lại nổi tiếng thì sao?”
Mẹ tôi lúc đầu còn hoang mang, nghe vậy thì mắt lóe lên vẻ tính toán.
Thầy Trần vẫn ung dung.
Ông cầm gậy, thỉnh thoảng đào hố trong sân, chôn thứ gì đó.
Tôi lén ghi nhớ vị trí, định khi có cơ hội sẽ đào hết lên.
Chờ đợi kéo dài đến khi trời tối.
Cả ngày, hễ tôi rời khỏi tầm mắt ông, ông liền kiếm cớ gọi tôi lại gần.
Thấy trời sắp tối mà chưa có dịp đào ra, tôi bắt đầu sốt ruột.
Nhưng người gấp hơn là mẹ tôi và họ.
Mấy người đứng ngay cửa sổ phòng tôi, giơ điện thoại hướng ra sân, định quay lại cảnh kỳ lạ sắp xảy ra.
Ba tôi thì không có ở đó.
Thầy Trần nói, thứ đó khát máu.
Sau khi ăn hết gia cầm, nó sẽ xuống tay với người.
Vì thế ba tôi đi mua thêm gà vịt.
Đi muộn, nên hàng gần như bán hết.
Phải nhờ người quen mới mua được mấy chục con sống.
“Thả hết vào sân.”
Thầy Trần dặn ba tôi.
Ba tôi lần này không kêu ca nửa lời.
Chưa kịp uống ngụm nước, đã vội chuyển hết đống gà vịt xuống sân.
Tôi vội chạy ra giúp.
Nhân lúc cởi dây ở chân gà vịt, tôi đào ra mấy thứ mà thầy Trần chôn ban trưa.
Là vài gói nhỏ màu đỏ, như cát son.
Chắc là chu sa.
Tôi không nghĩ nhiều, ném hết vào bồn cầu, nhấn nút xả nước.
9
Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi việc cũng dọn dẹp xong.
Thầy Trần mù ngồi ở cửa chính cùng tôi.
Những người khác thì đều vào phòng tôi.
“Lúc còn sống, bà cụ thương Hoa Nhi nhất, chắc chắn sẽ không nỡ hại nó đâu.”
Thầy Trần không nói gì, chỉ quay đầu nhìn tôi thêm vài cái.
Rõ ràng biết ông ta mù, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an.
“Tắt hết đèn đi, yên tâm mà đợi.”
Ông lại dặn một câu.
Trong phòng vang lên vài tiếng càu nhàu.
Nhưng chẳng bao lâu, ngoài ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tất cả ánh sáng khác đều biến mất.
Chỉ còn ánh trăng.
Đêm nay trăng sáng lạ thường.
Chiếu sáng rực cả sân.
Thời gian trôi từng phút từng giây, tiếng động cũng dần ít đi.
Tôi ngồi xổm cạnh ghế của thầy Trần, đầu gật gù, buồn ngủ díp mắt.
Không biết qua bao lâu, cây gậy của thầy khẽ chạm vào tôi một cái.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Lúc này mới nhận ra, đêm nay yên ắng đến đáng sợ.
Tiếng dế, tiếng ếch…
Tất cả đều biến mất.
Tôi theo bản năng nín thở.
Nhìn theo hướng ông đang đối diện.
Rồi tôi thấy —
Không biết từ lúc nào, trên tường lại có một bóng người đứng đó.
Không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy sợi dây đỏ dưới chân nó chói lòa trong ánh trăng.
Sao lại như thế được!
Tôi ngẩn ra.
Sợi dây ấy chẳng phải tôi đã buộc lên xương ông nội rồi sao?
10
Tôi theo phản xạ quay mặt đi, ôm chặt lấy chân ghế của thầy Trần.
Trong phòng tôi vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ.
Bọn họ hình như cũng đã nhìn thấy thứ kia.
Tiếng động khiến sinh vật kia quay đầu.
Nó đứng yên rất lâu, không nhúc nhích.
Tựa như đang do dự, không biết nên tìm người trong phòng hay lũ gà vịt ngoài sân.
Tim tôi đập loạn, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thầy Trần bỗng đứng dậy.
Ông mò trong túi ra một con dao, rồi đi về phía chuồng gà.
Cắt cổ một con, sau đó ném mạnh về phía sinh vật kia.
Rõ ràng là mù, vậy mà không hiểu sao ông ta lại làm thuần thục đến vậy.
Máu gà không mấy mùi vị,
nhưng đối với sinh vật đó lại như món ngon nhất đời.
Nó lập tức từ trên tường nhảy xuống, chộp lấy con gà, cắn mạnh.
Máu tươi khiến nó càng thêm hưng phấn.
Một con gà, hai con, ba con…
Một con vịt, hai con, ba con…
Trong bóng tối, tiếng xương gãy và tiếng hút máu vang lên rợn người, phóng đại vô số lần.
Nhưng điều đáng sợ nhất chưa phải thế.
Đáng sợ hơn —
là dù ăn mãi không ngừng, trong nó vẫn tràn ngập lòng tham và cơn khát không đáy.
11
Cuộc tàn sát đơn phương ấy kéo dài đến tận sáng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, người trong phòng mới dám bước ra.
Ai nấy đều thâm quầng mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Những kẻ tự nhận gan to chẳng nói chẳng rằng, chen nhau bỏ đi.
Mẹ tôi run lẩy bẩy, lẩm bẩm: “Sao quay không được chứ…”
“Thứ chẳng thuộc về dương gian, đương nhiên quay không được.”
Thầy Trần đáp hờ hững, rồi đổi giọng: “Thứ đó đạo hạnh rất cao, mà lại nhận định chính nhà các người.”