Chương 7 - Bóng Ma Không Gọi Tên
Khi chạm đến những vết cào chi chít trên tường, nước mắt bà lập tức tuôn trào.
Đó là dấu vết tôi để lại khi vật vã trong cơn đau tận xương tủy.
“Viễn Viễn, Viễn Viễn ơi!”
Mẹ lao vào lòng ba, cuối cùng bật khóc như xé tim xé ruột, giọng thảm thiết đến ám ảnh.
Là nỗi hối hận không cách nào quay đầu.
“Là mẹ sai rồi, Viễn Viễn ơi, mẹ sai rồi mà!”
“Con gái mẹ phải đau đớn đến mức nào mới cào tường ra thế này chứ? Chúng ta đúng là súc sinh… bao nhiêu năm qua thật sự đã mặc kệ con bé…”
Ba tôi nghẹn ngào, không nói được lời nào, chỉ có thể liên tục vỗ nhẹ lên vai mẹ.
Tấm lưng ông đã còng xuống, gánh nặng tội lỗi không thể nào gột rửa.
Họ trở về nhà, mặt không đổi sắc, lặng lẽ dọn dẹp kho chứa đồ.
Bụi bay mù mịt, tay bị cứa chảy máu, nhưng họ vẫn tiếp tục đào bới không ngừng.
Cuốn nhật ký bị quăng đi nay lại được nhìn thấy ánh sáng, những trang giấy vàng úa, nhăn nhúm được họ lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần.
Một tấm ảnh cũ từ trong đó rơi ra.
Ảnh chụp ba mẹ ngồi giữa, mỗi người bế một đứa — tôi và chị Vân Huệ.
Phía sau ảnh, tôi vẽ đầy những hình trái tim, tô đậm dòng chữ nguệch ngoạc:
“Gia đình là nơi để yêu thương và bảo vệ.”
Mẹ tôi ngã quỵ xuống đất, cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào rồi bật khóc thành tiếng.
12.
Vài ngày sau, cảnh sát gọi điện.
Họ triệu tập ba mẹ tôi đến đồn, nhìn hai người tiều tụy đến mức không còn hình dạng, cảnh sát cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Tôi nghĩ… hai người nên xem cái này.”
Chủ hiệu thuốc khai rất nhanh, thậm chí còn nhiệt tình giao nộp luôn đoạn ghi hình từ camera cửa hàng.
Đặc biệt là đoạn vào tối hôm sinh nhật tôi ba năm trước.
Camera an ninh của tiệm thuốc ở tầng dưới có góc quay 360 độ, vô tình ghi lại được toàn cảnh tầng hai nhà tôi lúc xảy ra sự việc —
Chị Vân Huệ chỉ mới nói với tôi vài câu, sau đó… chính chị là người chủ động lùi lại rồi nhảy khỏi cầu thang.
“Con bé đó đúng là độc ác…”
Ba tôi run bần bật, lao tới định đập phá máy tính, bị cảnh sát giữ chặt.
Vài ngày nay, họ đã khóc đến khản tiếng, tôi nhìn mãi cũng thấy mệt, trong lòng thậm chí chẳng còn chút gợn sóng nào.
Hối hận đến muộn thì có ích gì?
Họ chuyển cho thầy Lưu một số tiền lớn, nhưng thầy kiên quyết từ chối.
Chỉ lạnh lùng trả lại bốn chữ:
“Không đáng tha thứ.”
“Không xứng đáng nhận tha thứ.”
13.
Vào ngày thứ bảy kể từ khi ba mẹ trút hết nỗi hối hận, chị Vân Huệ cuối cùng cũng không chịu nổi, trốn khỏi bệnh viện.
Khi ấy, ba mẹ đang dọn dẹp lại căn phòng của tôi, thấy chị quay về cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Ba mẹ! Sao không nghe điện thoại của con chứ?!”
Chị đá đổ đống đồ cũ chất trong kho, cố gây sự chú ý.
“Dọn cái phòng mục nát này làm gì? Nguyễn Ôn Viễn sắp về rồi à?”
“Cuối cùng nó cũng chịu quay lại để hiến thận cho con à?!”
Ba mẹ chỉ liếc nhìn chị, ánh mắt lạnh như băng, rồi lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp từng món đồ của tôi.
“Ba mẹ đừng như vậy… con sợ lắm.”
“Vẫn còn giận con chuyện thuốc men à? Ba mẹ à, thuốc nào chẳng có độc, con chỉ lo em gái uống lung tung rồi bị sao nên mới bàn với ông chủ đổi sang vitamin thôi mà.”
Không ngoài dự đoán, chị lại bĩu môi, nước mắt lăn dài, bộ dạng yếu ớt như búp bê bị vứt bỏ.
Chiêu này trước giờ luôn hiệu quả với ba mẹ.
Chỉ cần chị làm bộ tội nghiệp, ba mẹ sẽ lập tức đứng về phía chị.
Đồ chơi là của chị, tiền tiêu vặt là của chị.
Và dĩ nhiên, chị tin rằng quả thận của tôi — cũng là của chị.
Ba tôi cười lạnh:
“Muốn có thận của nó? Không còn cơ hội đâu.”
Chị sững người.
“Sao lại không? Lẽ nào em ấy vẫn còn giận con vì tranh giành tình cảm? Con sẽ giải thích với em, chỉ cần em chịu hiến thận, con sẽ lập tức ra nước ngoài, để ba mẹ lại cho em lo liệu hết.”
Chị nói một mình, không nhận ra ba mẹ đã cau chặt mày từ lúc nào.
Phải rồi, một đứa được nuông chiều từ bé thì sao biết nhìn nét mặt người khác như tôi chứ?
Mẹ lắc đầu:
“Nguyễn Ôn Viễn chưa bao giờ oán hận con.”
“Muốn biết vì sao nó không hiến thận cho con? Vào âm phủ mà hỏi đi!”
Đồng tử chị giãn ra, môi mấp máy không thành tiếng, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn.
“Em ấy… chết rồi? Vậy con phải làm sao đây?!”
—— Bốp!