Chương 8 - Bóng Ma Không Gọi Tên
Một cái tát vang dội cắt ngang tiếng kêu than.
Chị ôm mặt, đôi mắt mở to ngơ ngác, nhìn trân trân vào ba mẹ, không tin mình vừa bị đánh.
“Sao ba mẹ lại đánh con? Con vẫn đang bệnh mà…”
Ba tôi giơ tay định tát tiếp, toàn thân run rẩy, đập mạnh xuống bàn đến mức nhà cửa cũng như rung theo.
“Mày còn dám nhắc đến bệnh?!”
“Nguyễn Ôn Viễn cũng bệnh! Mà lúc nó bệnh, mày làm gì?! Mày đổi thuốc của nó! Mày còn tự nhảy cầu thang để vu cho nó đẩy mày!”
“Nguyễn Vân Huệ! Ba và mẹ đã thiên vị con đến mức nào, mà sao con vẫn không thấy đủ?!”
Sắc mặt chị từ xanh chuyển sang trắng, rồi lại ngẩng đầu cố chấp, hét lên như kẻ điên:
“Thiên vị gì chứ?! Nếu thật sự thiên vị thì đã không sinh ra nó!”
“Đúng là con đổi thuốc của nó! Nhưng còn ba mẹ thì sao?! Là ba mẹ đuổi nó khỏi nhà, là ba mẹ bỏ mặc nó!”
“Cuối cùng tất cả đều đổ lên đầu con, là con độc ác, là con giết nó?!”
“Vậy thì ba mẹ cũng là tòng phạm! Là đồng lõa!”
Ba mẹ bị chị nói đến mức đỏ mặt tía tai, cúi đầu, không biết đáp lại thế nào.
Một lúc sau, ba tôi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“Về lại bệnh viện đi. Ba mẹ không muốn thấy mặt con nữa.”
14.
Mất hết hy vọng sống, chị Vân Huệ sa sút rất nhanh.
Tin đồn về chị đã lan khắp bệnh viện.
Ai ai cũng biết, cô gái nhẫn tâm đang nằm bệnh kia chính là chị ruột của cô “trẻ mồ côi” đáng thương từng chết ở đây nhiều năm trước!
Tôi bị chị bắt nạt, bị chà đạp, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm này. Giờ thì chị bệnh tật giày vò, có lẽ cũng là ông trời có mắt, ban xuống quả báo.
Y tá thay thuốc cho chị mặt lạnh như tiền, ngay cả bác sĩ cũng lười hỏi han, chỉ làm tròn trách nhiệm mà không nói thêm một lời.
Còn ba mẹ thì không có thời gian quan tâm chị.
Họ đang quỳ rạp ngoài nhà tang lễ, từng ngóc ngách tìm lại chiếc hũ tro cốt họ đã tiện tay vứt đại hôm trước.
Tìm được rồi, họ cẩn thận phủi bụi, lại một trận khóc lóc thảm thiết.
Sau ba năm, cuối cùng họ cũng tìm cho tôi một mảnh đất yên nghỉ có phong cảnh khá đẹp.
Trên bia mộ khắc rõ hàng chữ: “Mộ phần con gái yêu – Nguyễn Ôn Viễn.”
Một chữ “yêu” thôi mà chói mắt đến lạ, nực cười đến tột cùng.
Khi tôi còn sống, họ chẳng yêu tôi. Đến khi tôi chết, họ mới ra sức khóc than và hối hận để chứng minh tình cảm?
“Viễn Viễn, là ba mẹ sai rồi…”
“Kiếp sau lại làm con của ba mẹ nữa nhé? Ba mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con…”
Vừa nói, họ vừa rút ra tấm ảnh gia đình nhàu nát mà tôi từng để lại ở nhà.
Cẩn thận đặt trước mộ.
Tôi thổi một cơn gió, hất tấm ảnh bay xa cả mấy mét.
“Viễn Viễn!”
Họ hốt hoảng chạy theo, nhưng gió quá mạnh, tấm ảnh xoay tít trong không trung rồi rơi lặng lẽ xuống vực núi.
“Con vẫn không chịu tha thứ cho ba mẹ sao?”
Họ ngồi chết lặng trước bia mộ tôi thật lâu, chẳng thốt nổi lời nào.
Họ không thể chấp nhận sự thật rằng — dù làm gì, tôi cũng không quay lại, cũng sẽ không tha thứ.
Tôi cúi đầu nhìn thân thể ngày càng mờ nhạt của mình, trong lòng là cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Chấp niệm cuối cùng đã tan biến, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi kiếp người khốn khổ này, đi về phía ánh sáng của kiếp sau.
15.
Cuối cùng thì chị Vân Huệ cũng không đợi được nguồn thận nào.
Trong cơn đau đớn dai dẳng, tinh thần chị trở nên hoang mang. Lúc tỉnh táo thì chửi rủa, lúc mê man thì van xin.
Lúc sắp lìa đời, chị loáng thoáng nhìn thấy tôi — vẫn lơ lửng giữa không trung.
“Nguyễn Ôn Viễn?!”
Chị trợn trừng mắt, ra sức vươn tay muốn chạm vào tôi:
“Em ở đâu? Em mau quay lại hiến thận cho chị!”
“Ba mẹ là của chị, thận của em cũng là của chị! Em đừng hòng chạy ——”
Tiếng mắng mỏ đột ngột dừng lại, tín hiệu trên máy đo tim vang lên từng tiếng cảnh báo “bíp bíp” lạnh lẽo.
Chị chết rồi, chết trong tức giận và oán hận chưa kịp giải tỏa.
Chấp niệm khiến linh hồn chị mãi lang thang trong bệnh viện, không thể đầu thai, cũng chẳng thể siêu thoát.
Tôi lặng lẽ nhìn chị lao đầu đập vào tường trong hành lang, không ngừng la hét, không tài nào tìm được lối ra.
Trong lòng thầm cảm thấy may mắn — dù đã chịu bao bất công, tôi vẫn không oán hận trời đất, không thành kẻ độc ác như chị.
Nếu không, thì kẻ bị giam cầm cả ngàn năm ở bệnh viện này, chính là tôi rồi.
16.
Trước khi bước vào luân hồi, tôi trở về nhà một lần cuối.
Tường từng treo đầy ảnh và bằng khen của chị giờ đã được gỡ bỏ, tấm ảnh gia đình ba người giờ có thêm tôi bên cạnh.
Không khí vẫn còn nồng nặc mùi khí gas lạ lẫm.
Ba tôi nằm trên giường, ngủ yên tĩnh, bên cạnh là một chai thuốc ngủ lớn đã mở nắp.
Mẹ lảo đảo bước ra từ bếp, quay đầu ôm lấy chiếc ba lô cũ rách của tôi, rồi cũng mãn nguyện nhắm mắt lại.
Đó là thứ cuối cùng còn sót lại khiến họ nhớ đến tôi.
“Viễn Viễn, ba mẹ đến tìm con rồi…”
Tất cả chìm vào bóng tối. Họ rời khỏi thân xác, nhìn quanh quẩn bốn phía tìm kiếm hình bóng tôi.
“Viễn Viễn!”
Họ điên cuồng chạy khắp nơi, lần theo từng dấu vết của tôi.
Nhưng đuổi theo bao nhiêu cũng vô ích — tôi đã bay về phía bờ bên kia của luân hồi từ lâu rồi.
Tôi sẽ tìm được người thân yêu thương tôi thật lòng, một gia đình không còn thiên vị.
Còn họ, sẽ vĩnh viễn không bao giờ… tìm thấy tôi nữa.
Hết