Chương 6 - Bóng Ma Không Gọi Tên
10.
Bỏ lại chị Vân Huệ, cuối cùng họ cũng quay lại trường tôi lần nữa.
Đẩy cửa ký túc xá ra, bụi vẫn phủ đầy như cũ.
Lần này, họ không còn mang gương mặt chán ghét như trước, mà lặng lẽ bước đến, mở chiếc ba lô bên giường tôi.
Bên trong ngoài sách vở xếp gọn gàng, còn có miếng bọt biển rửa chén bọc trong túi nylon, chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ…
“Con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ cực…”
Mẹ tôi run rẩy vuốt nhẹ những món đồ nặng trĩu trong ba lô, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không còn để ý đến việc chiếc túi đã bẩn, ôm lấy rồi áp lên mặt.
Bà hy vọng có thể cảm nhận được chút hơi ấm của con gái từ chiếc ba lô cũ kỹ, đứt chỉ ấy — từ ba năm trước.
Ba tôi cũng lệ rơi đầy mặt, tóc mai đen giờ đã loang lổ bạc trắng.
Phải đến hôm nay, ông mới thực sự nhìn kỹ nơi tôi từng sống.
Khung giường sắt gỉ sét, bức tường thấm nước loang lổ, mặt đất lổm ngổm côn trùng bò qua bò lại.
Tôi đã sống trong hoàn cảnh như thế này bao lâu?
Sự thờ ơ và định kiến của họ từng ngày siết chặt trái tim tôi cho đến chết.
Nhưng sự tuyệt vọng của họ hôm nay, so với nỗi đau mà tôi gánh chịu vào những ngày cuối đời… chẳng đáng gì.
Khi nhập viện, tôi đã gầy trơ xương, chính thầy Lưu thương tình móc tiền túi giúp tôi lắp máy giảm đau.
Thuốc giảm đau có giới hạn, còn nỗi đau thì vô tận.
Cơn đau đến mức tôi chỉ có thể cuộn mình rơi nước mắt, xung quanh là tiếng cười nói của những gia đình đang chăm sóc người thân bệnh cạnh bên.
Mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở tôi:
Tôi là một đứa con bị bỏ rơi.
Tôi là “sao chổi” bị ba mẹ ruồng bỏ.
Bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, đến mức tôi chỉ còn một mong ước: chết.
Tôi đã nhiều lần tự rút kim truyền, đến mức tay máu me be bét, khiến cả y tá trưởng cũng phải đích thân đến xử lý “bệnh nhân rắc rối” như tôi.
Thế nhưng, khi nhìn thấy tôi, đôi mắt chị ấy lại đỏ hoe vì xót xa.
“Đừng sợ, ba mẹ con không ở đây thì để cô làm mẹ con.”
Lúc ấy đầu óc tôi đã lơ mơ, chỉ lờ mờ nghe được một câu: “mẹ”.
“Mẹ? Con sai rồi… mẹ ơi, con sai rồi… đừng bỏ con mà…”
“Mẹ ơi, con đau quá!”
Bàn tay ấm áp đặt lên thân thể gầy gò, lạnh toát của tôi, nhẹ nhàng vỗ về từng nhịp.
“Mẹ đây, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Giọng hát ru dịu dàng vang lên, đưa tôi vào một giấc mơ ấm áp đến mức không dám rời đi.
Và rồi, tôi không bao giờ tỉnh lại nữa.
11.
Ba mẹ được đưa đến căn phòng bệnh mà tôi từng nằm trước khi chết.
Không khí bên trong ngột ngạt, bốn năm chiếc giường chen chúc sát nhau.
Sao mà so được với phòng VIP riêng của chị Vân Huệ.
Góc phòng nơi tôi từng cuộn mình lúc hấp hối, giờ trống trơn lạnh lẽo.
Mẹ ngồi đờ đẫn trên giường, tay run rẩy sờ từng món đồ trong tầm mắt.