Chương 6 - Bờ Biển Tái Ngộ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tại sao bây giờ mới hối hận?” Tôi hỏi. “Lúc ly hôn, anh ký rất dứt khoát.”

Anh siết chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch.

“Vì khi đó… tôi nghĩ em sẽ quay lại.”

Buồn cười thật.

Anh tưởng tôi sẽ giống như bao lần trước, giận dỗi một lúc rồi lại trở về.

Nên anh yên tâm ký giấy, yên tâm nhìn tôi thu dọn hành lý, yên tâm để tôi rời đi.

“Trong nửa năm đầu tiên, tôi thấy rất tự do.” Anh nhìn ra biển. “Không ai hỏi tôi về giờ về nhà, không ai giục tôi ăn uống, không ai vì tôi ăn với đồng nghiệp nữ mà nổi giận.”

“Rồi sao?”

“Rồi tôi phát hiện… nhà im lặng đến đáng sợ.”

Anh xoay nhẹ ngón tay đeo nhẫn, nơi đó vẫn còn vết hằn nhạt.

“Im lặng đến mức… nghe rõ cả nhịp tim mình đập.”

Anh bắt đầu mất ngủ, bắt đầu nhớ món canh giải rượu tôi hay nấu, bắt đầu để ý vì sao điện thoại không còn vang lên tiếng chuông quen thuộc nữa.

Những điều từng khiến anh thấy ràng buộc, nay lại trở thành điều xa xỉ không thể có lại lần nữa.

“Tôi từng đến tìm Lâm Vi.”

Câu nói khiến tim tôi bất giác siết lại.

“Cô ta xịt nước hoa giống em, bắt chước giọng nói của em, thậm chí cố tình đau dạ dày trước mặt tôi.” Anh nhếch mép. “Nhưng cô ta không phải em.”

Đêm mưa năm đó, khi anh đưa Lâm Vi về nhà, cô ta mượn rượu hôn anh, và chính mùi hương quen thuộc ấy đã khiến anh bừng tỉnh.

“Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu… người tôi cần chưa bao giờ là một cô gái khác.”

“Mà là em.”

Chỉ là đến khi anh hiểu ra, tôi đã đi rồi.

Hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.

“Tôi tìm em rất lâu.” Anh nói. “Thuê ba thám tử tư, tìm khắp nơi có khả năng em từng tới.”

Cuối cùng, anh thấy một bức ảnh tôi đăng trên diễn đàn mẹ và bé.

Tấm ảnh chụp lúc tôi mang thai, phía sau là bãi biển này.

Anh lái xe suốt đêm đến đây, nhưng không dám lại gần. Chỉ có thể đứng xa nhìn cái bụng tôi lớn lên từng ngày, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt chào đời, nhìn tôi đẩy xe nôi dạo bước trên bãi cát.

Anh giống như một kẻ theo dõi lén lút.

“Tháng nào anh cũng đến ở vài ngày, ở căn homestay sát bên phòng em.” Anh chỉ về ngôi nhà nhỏ màu trắng cách đó không xa. “Nghe Nguyệt Nguyệt khóc, nghe em hát ru con ngủ, nghe em và bảo mẫu bàn xem hôm nay sẽ mua món gì.”

Những mảnh vụn vụn của cuộc sống đời thường ấy… lại trở thành niềm an ủi duy nhất của anh suốt những năm qua.

“Tại sao không xuất hiện?” Tôi hỏi.

“Vì anh không có tư cách.”

Anh cười tự giễu, lấy ví ra. Trong đó kẹp bức ảnh lúc Nguyệt Nguyệt tròn một trăm ngày.

Viền ảnh đã sờn mòn, rõ ràng thường xuyên được lật xem.

“Anh từng là một người chồng tệ, không xứng đáng làm cha.”

Câu nói ấy rất nhẹ, nhưng lại như chiếc búa nện thẳng vào ngực tôi.

Tôi nhớ Nguyệt Nguyệt đã từng hỏi tôi không biết bao nhiêu lần: “Ba con đâu rồi hả mẹ?”

Tôi luôn trả lời: “Ba đi làm rất xa.”

Mà giờ nghĩ lại, cái “rất xa” ấy… thật ra chỉ cách một bức tường.

Trời sắp sáng, đường chân trời dần sáng lên, ánh bạc lan nhẹ trên mặt biển.

Cố Yến bỗng mở cốp xe, lấy ra một thùng giấy.

Bên trong là tất cả những gì anh đã cẩn thận cất giữ suốt năm năm:

Từng giai đoạn trưởng thành của Nguyệt Nguyệt qua các bức ảnh, những bài viết tôi từng đăng trên tạp chí, thậm chí cả thỏi son tôi dùng còn dang dở.

“Nghe ghê quá đúng không?” Anh bật cười đầy châm biếm. “Giống như một kẻ đi nhặt rác… chuyên đi gom những ký ức em đã vứt bỏ.”

Trên cùng là một cuốn sổ ghi chú đã ngả màu vàng ố.

Tôi nhận ra đó là cuốn sổ công việc của anh, nhưng trang đầu lại viết:

“Ngày thứ 143 sau khi Kiều Hạ rời đi. Tối qua mơ thấy cô ấy nấu mì cà chua trứng, tỉnh dậy gối đã ướt.”

“Ngày thứ 271, nhìn thấy một bóng lưng giống cô ấy trong trung tâm thương mại, đuổi theo ba con phố.”

“Ngày thứ 1095, Nguyệt Nguyệt đã biết đi. Con bé ngã mà không khóc, mạnh mẽ giống hệt mẹ nó.”

Từng trang, từng dòng, là sự ăn năn vụng về nhất của người đàn ông từng rất kiêu hãnh.

“Anh biết, nói ra những điều này thật buồn cười.” Anh khép sổ lại. “Em không cần tha thứ cho anh.”

Trong ánh bình minh, khóe mắt anh phản chiếu những tia sáng vụn vỡ.

“Anh chỉ hy vọng em biết… suốt năm năm qua chưa một giây nào anh ngừng yêu em.”

Sóng vỗ vào đá, từng đợt như những tiếng thở dài của biển cả.

Tôi nhìn gương mặt nghiêng mệt mỏi của anh, bất chợt nhớ lại lần đầu tiên năm xưa anh nói yêu tôi.

Khi ấy, anh nghiêm túc, kiên định, như thể cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Nhưng sau đó… mọi thứ lại đổi thay.

“Về đi.” Tôi mở cửa xe. “Nguyệt Nguyệt sắp tỉnh rồi.”

Anh khẽ gật đầu, không níu kéo.

Tôi bước ra xa, ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe của anh vẫn còn đậu đó — như một dấu chấm cứng đầu, cố chặn lại đoạn kết của câu chuyện chúng tôi.

Nhưng không — có lẽ đó vẫn chưa phải là đoạn kết.

Chỉ là… chúng tôi đều không biết nên viết tiếp chương sau như thế nào.

Gió biển thổi tung mái tóc tôi, từ xa vang lên tiếng còi tàu đánh cá trở về.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Mang theo tất cả những tiếc nuối, tất cả những ăn năn, tất cả những điều không thể quay lại.

Vẫn phải tiếp tục bước về phía trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)