Chương 5 - Bờ Biển Tái Ngộ
Mưa tạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua mây, rải xuống mặt biển từng mảng sáng lấp lánh.
Tôi đưa ô lại cho anh, quay người định rời đi.
“Cô ấy kết hôn rồi.” Cố Yến nói đột ngột. “Năm ngoái đã lấy người khác.”
Tôi dừng bước.
“Rồi sao?”
“Cho nên…” Giọng anh khàn đặc. “Giữa tôi và cô ấy… chưa từng như em nghĩ.”
Tôi quay lại nhìn anh, lần đầu tiên nở một nụ cười thật sự:
“Cố Yến, anh mãi không hiểu.”
“Điều quan trọng không phải là hai người có đến với nhau hay không. Mà là anh đã khiến tôi tin rằng… chính tôi là người tệ hại.”
Cô Kiều Hạ năm đó—luôn hoang mang, nghi ngờ, tự ti đến mức ngay cả chính tôi cũng chán ghét bản thân mình.
Tôi trở về homestay, Nguyệt Nguyệt vẫn đang ngủ.
Trên tủ đầu giường, viên ngọc trai tím nằm lặng lẽ, ánh sáng dịu dàng hắt lên cạnh bàn.
Tôi mở điện thoại, tìm đến album bí mật.
Trong đó chứa vô số khoảnh khắc tan vỡ:
ảnh hai người họ nói cười trong nhà hàng, danh sách quà anh tặng cô ta, những tấm vé xem phim của hai người…
Và tin nhắn đau lòng nhất:
“Kiều Hạ không xứng với anh. Rời bỏ cô ta, anh sẽ gặp được người tốt hơn.”
Thời gian gửi là rạng sáng ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Thì ra, từ rất lâu trước đó, trái tim anh đã rời khỏi cuộc hôn nhân này.
Còn tôi lại như kẻ ngốc, chỉ vì vài khoảnh khắc dịu dàng mà mừng rỡ đến rơi lệ.
Tiếng động cơ xe vang lên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe của Cố Yến vẫn đậu tại chỗ cũ, anh tựa người vào cửa xe, lặng lẽ nhìn lên cửa sổ phòng tôi — như một bức tượng câm lặng và cố chấp.
Tôi kéo rèm lại, đặt viên ngọc trai xuống đáy hộp trang sức.
Có những vết thương, không phải chỉ cần một lời xin lỗi là có thể chữa lành.
Giống như chiếc chuông gió từng bị giật đứt — cho dù có dùng đôi tay khéo léo đến đâu để nối lại, cũng không thể khôi phục âm thanh ban đầu.
4. Hối hận – Ngày thứ tư
Bốn giờ sáng, tôi bị tiếng sóng biển đánh thức.
Ngoài cửa sổ, xe của Cố Yến vẫn đậu ở chỗ cũ, ghế lái có ánh đỏ nhấp nháy — anh đang hút thuốc.
Nhận thức đó khiến tôi hơi khựng lại. Cố Yến chưa từng hút thuốc, anh từng nói bản thân ghét cảm giác bị bất kỳ thứ gì kiểm soát.
Tôi khoác áo xuống lầu, gió biển lạnh và ẩm.
Anh thấy tôi liền vội vàng dụi điếu thuốc, hạ kính xe xuống từ từ.
“Làm ồn đến em à?”
“Tôi hỏi anh, đang làm gì vậy?”
Anh cười khổ: “Nhìn biển.”
Trên ghế phụ là mấy lon bia rỗng lăn lóc, còn có một tập hồ sơ màu xanh quen thuộc — đó là bản kế hoạch lễ cưới của chúng tôi năm xưa.
“Những lúc không ngủ được, tôi hay lấy ra xem.” Anh nói nhỏ. “Để tự nhắc mình đã từng có điều gì.”
Tôi mở cửa xe ngồi vào. Mùi khói thuốc, rượu và hơi gió biển hòa trộn trong khoang xe.
Trên bảng đồng hồ là một khung ảnh nhỏ, trong đó là tấm hình chụp ở Hy Lạp hồi trăng mật. Tôi tựa đầu vào vai anh, cười ngốc nghếch như thể cả thế giới chỉ còn hai người.