Chương 8 - Bí Mật Của Tên Buôn Người
Bà không cố giữ nữa, chỉ lẳng lặng gói một túi trái cây dúi vào tay tôi mang về.
Ba tiễn tôi ra cổng.
Trời đã tối, ánh đèn vàng mờ trong khu dân cư rọi xuống con đường nhỏ.
Chúng tôi sóng bước, nói vài chuyện không quan trọng.
Về kế hoạch đại học, về định hướng tương lai — đều là những thứ đã nhắc trong bữa ăn.
Tôi biết, ba cũng đang cố gắng tìm lời để nối dài cuộc trò chuyện.
Ra tới cổng khu nhà, ba đề nghị đưa tôi về tận trường.
“Không cần đâu ba.”
Tôi chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa:
“Con đi xe buýt là được rồi, rất tiện.”
Ba nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ gật đầu.
Ông lấy ví, rút ra một thẻ ngân hàng, nhét vào tay tôi:
“Trong đây là học phí và sinh hoạt phí bốn năm đại học. Cầm lấy, đừng tiết kiệm quá mức.”
Tôi vội xua tay từ chối:
“Thật sự không cần đâu ba. Con có thể xin học bổng hoặc vay hỗ trợ, rồi đi làm thêm cũng được mà…”
“Cầm lấy đi!”
Giọng ba cứng rắn, không cho tôi từ chối.
Rồi ông hạ giọng, nửa đùa nửa thật:
“Đừng từ chối nữa, cho ba chút thể diện được không?”
“Con gái thi đậu trường top mà ba chẳng làm được gì thì còn ra gì nữa.”
“Nhà mình không thiếu tiền đến mức ấy. Con mà đi vay, chẳng phải khiến ba mất mặt à?”
Nhìn ánh mắt gần như là cầu khẩn của ba, tôi khựng lại một chút, rồi đưa tay nhận lấy.
“Cảm ơn ba.”
“Ừ, như vậy mới ngoan.”
Ba cười, như vừa trút được gánh nặng, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bốn năm đại học, tôi sống bận rộn nhưng đầy đủ.
Tôi chăm chỉ học tập, giành được học bổng, rồi cất kỹ từng đồng.
Tấm thẻ ba đưa, tôi chỉ dùng để đóng học phí, còn lại gần như không động đến.
Những dịp lễ Tết, nhà vẫn gọi điện mời tôi về dùng cơm.
Tôi đều về — coi như hoàn thành nghĩa vụ, lặng lẽ ngồi ăn trong các bữa tiệc họ hàng, lịch sự đáp vài câu, rồi tìm thời điểm thích hợp để xin phép rời đi.
Khi có người họ hàng tò mò muốn hỏi kỹ hơn, tôi chỉ mỉm cười lảng tránh, không cho ai cơ hội tiếp cận sâu thêm.
Dù là chuyện tôi bị bắt cóc sáu năm, hay chi tiết việc Duệ Duệ từng bị lừa, hay cả con mắt phải đã mất đi — tôi đều không nhắc đến.
Rồi tôi tốt nghiệp, đi làm.
Giang Cảnh Xuyên có lần nhắc tôi cẩn thận mấy “luật ngầm” nơi công sở, nói rằng xã hội còn phức tạp hơn trường học.
Tôi nhận lấy lời khuyên ấy.
Có điều… cậu ấy quên rằng, tôi hiểu rõ về sự độc ác từ rất sớm — hơn bất kỳ ai trong nhà này.
Sau đó, tôi gặp được một người khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.
Ba bảo: “Dẫn cậu ấy về nhà chơi.”
Nhưng họ còn chẳng hiểu rõ tôi là người thế nào, thì làm sao chỉ qua một bữa cơm có thể hiểu người ấy có phù hợp với tôi hay không?
Trong bữa cơm đó, tôi vẫn chẳng thể hòa vào câu chuyện họ muốn nói.
Duệ Duệ gọi “anh rể ơi” thật ngọt ngào.
Cảnh Xuyên lặng lẽ quan sát, ánh mắt cảnh giác như đang dò xét: “Đừng có bắt nạt em gái tôi.”
Mẹ thì nói:
“Tiểu Nhã đã khổ nhiều rồi, đừng để con bé phải chịu thêm ấm ức nào nữa.”
Ba bảo:
“Những chuyện khác không nói, nhưng ra tay đánh người thì không được. Dù chỉ động vào một sợi tóc của Tiểu Nhã, nhà này cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nghe những lời đó, tôi thoáng ngẩn người.
Cứ như tôi thật sự lớn lên trong yêu thương và bảo bọc vậy.
Tôi chọn một ngày nắng đẹp để tổ chức hôn lễ.
Tôi trân trọng ngôi nhà nhỏ của mình, dồn toàn bộ tình yêu vào nó.
Tôi sẽ không bao giờ để con mình rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây.
Tôi không hiểu được, làm sao có người lại mắc sai lầm như thế.
Ba mẹ ngày càng già đi, giọng nói trong điện thoại cũng dần mang dấu vết thời gian.
Thỉnh thoảng họ đến thăm tôi, hoặc tôi đến thăm họ.
Chúng tôi vẫn giữ cách ứng xử khách sáo và có khoảng cách.
Tôi vẫn không thể lý giải nổi, tại sao một người mẹ, khi tìm lại được con gái sau bao năm thất lạc, lại có thể đối xử với nó như kẻ thù.
Những tổn thương năm xưa, những hiểu lầm, những câu nói lạnh lùng và ánh sáng đã mất… giờ đây chỉ còn là những vết sẹo mờ trong ký ức.
Nhưng tôi không cần câu trả lời nữa.
Không ai có thể cho tôi một lời giải thích hoàn hảo.
Và tôi cũng chẳng còn bám víu vào việc phải hiểu cho bằng được.
Tôi và quá khứ, đã đạt được một sự hòa giải thầm lặng.
Không phải tha thứ hay quên lãng.
Mà là chấp nhận sự thật rằng nó đã từng xảy ra… rồi nhẹ nhàng buông tay.
Tôi có tổ ấm nhỏ của riêng mình, có ánh đèn ấm áp, có người bạn đời sẵn sàng đồng hành, có một cuộc sống bình yên do chính tôi lựa chọn.
Vậy là đủ rồi.
Tôi giờ đã có thể tự nấu cho mình một bát mì trứng chiên, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Tôi cũng đã có cái ôm mà mình luôn mơ ước.
Con gái tôi dang hai tay, ngọt ngào gọi:
“Mẹ ơi, ôm con với!”
[Toàn văn hoàn.]