Chương 6 - Bí Mật Của Tên Buôn Người
“Đứa nhỏ đó không phải con ruột tôi.”
“Hồi đó tiện tay bế về, định bán kiếm chút tiền, ai ngờ vừa mang về thì nó đổ bệnh.”
“Không ai muốn mua, sợ vừa mua về là chết. Tôi cũng chẳng bán được, đành phải nuôi luôn.”
“Nhưng tôi đâu thể nuôi không? Ăn miếng cơm thì phải làm việc.”
“Thấy nó lớn chút rồi, cũng biết làm vài việc vặt.”
“Con bé ngốc lắm, dễ dụ kinh khủng. Tôi chỉ cần bảo nó dắt đứa nhỏ kia về, đổi lại cho nó một bát mì trứng, hứa không đánh đòn là nó tin ngay.”
“Nó còn chẳng biết bản thân đang làm cái gì.”
Tin tức vừa dứt, cả căn nhà chìm vào im lặng chết lặng.
Tôi không cố ý hại ai cả.
Tôi chỉ là… quá đói thôi.
Lúc Duệ Duệ bị bịt miệng, tôi thậm chí còn chưa biết bà ta là kẻ buôn người.
Mẹ khóc như mưa, còn Duệ Duệ thì bắt chước mẹ, vòng tay nhỏ xíu ôm lấy bà, nhẹ vỗ vỗ lưng.
Nghe họ nhắc đến “Tiểu Nhã”, rồi thấy trên màn hình xuất hiện người từng dọa em, Duệ Duệ đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Chị… khi nào mới về nhà?”
Ba ngồi xuống ngang tầm với con bé, nhẹ nhàng hỏi:
“Nói cho ba biết, tại sao con lại thích chị như vậy? Không phải là chị đã dắt con đi sao?”
Duệ Duệ ra sức lắc đầu, mặt nhăn lại, cố gắng gom từ để diễn đạt:
“Không phải đâu! Có người xấu muốn đánh con, là chị che cho con, chị bị đánh…”
Vừa nói, con bé vừa dùng ngón tay chỉ vào cánh tay và lưng mình, bắt chước dáng vẻ tôi bị đánh lúc đó.
“Chị ôm con, nói đừng sợ, nói ba mẹ sẽ tới tìm… sau đó, ba mẹ thật sự tới rồi!”
Khuôn mặt mẹ hiện rõ vẻ chấn động, còn sống mũi ba thì cay xè.
Trước giờ họ chỉ biết tôi đã lừa Duệ Duệ đi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện — trong khi bọn buôn người chọn “khách mua”, cái đứa “đồng phạm” như tôi lại đang cố hết sức bảo vệ con bé.
Ở trường, tôi hoàn toàn không biết gì về bản tin đó.
Chữ “buôn người” giống như một vết sẹo không bao giờ phai được, khiến tôi không dám ngẩng đầu.
Tôi gần như không giao tiếp với ai, luôn một mình một góc.
Lúc ăn cơm ngồi ở bàn trong cùng, gọi món rẻ nhất.
Bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều, ống tay và ống quần ngắn dần mà tôi vẫn không nỡ mua mới.
Ba có đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng, nói đủ để tôi dùng đến lúc tốt nghiệp.
Thẻ ăn cũng luôn đủ tiền, có thể ăn thịt mỗi ngày.
Nhưng mỗi lần tiêu tiền… tôi lại thấy trong lòng bất an.
Tôi không xứng.
Thế giới của tôi rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ còn lại sách giáo khoa và bài tập.
Tôi cắm đầu vào học, bảng điểm với những con số cao là cách duy nhất để chứng minh mình có giá trị.
Lời khen từ giáo viên khiến tôi cảm thấy… có lẽ mình cũng không đến nỗi tệ.
Mẹ từng đến trường một lần.
Bà đứng dưới ký túc xá, trông hơi lúng túng, tay xách vài túi đồ mới mua.
Là quần áo mới — mua cho tôi.
Tôi nhận lấy túi, không mở ra xem, chỉ cúi đầu khẽ nói:
“Con cảm ơn mẹ.”
Bà nhìn vào gương mặt tôi — nơi con mắt phải trống hoác đã bị mái tóc dài che đi nửa phần.
Môi bà mấp máy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ khô khốc dặn:
“Học hành cho tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Sau lần đó, mẹ thỉnh thoảng gọi điện, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng như những người thân bình thường.
Nhưng giữa chúng tôi là quá nhiều tổn thương không thể diễn tả thành lời, những vết nứt quá sâu, đâu thể hàn gắn chỉ bằng dăm ba câu quan tâm.
Nút thắt trong lòng quá lớn… chẳng ai đủ sức cởi.
Mối liên hệ giữa tôi và họ, dần dà chỉ còn là mỗi cuối học kỳ, thầy cô thông báo kết quả về cho gia đình.
Mẹ sẽ khen vài câu, ba gửi tặng quà lên trường.
Còn Giang Cảnh Xuyên thì gượng gạo nói: “Mua bộ lego đấy, về thì ghép cùng nhau.”
Nhưng tôi chưa từng về nhà.
Duệ Duệ lớn dần, cũng bắt đầu hiểu được phần nào lý do khiến cả nhà có thái độ lạ lùng với tôi.
Nhưng chính con bé chưa bao giờ trách tôi.
Trong ký ức của nó, thứ in sâu nhất… là hình ảnh tôi ôm chặt lấy nó giữa bóng tối, lấy thân che chắn những trận đòn, cùng với lời hứa:
“Chị sẽ đưa em đi tìm mẹ.”
Lên cấp ba, tôi được đưa đi lắp mắt giả.
Ca phẫu thuật không quá phức tạp, nhưng quá trình vẫn khiến người ta khó chịu.
Khi con mắt giả được đặt vào — chiếc mắt được làm riêng, tinh xảo như thật — mọi người vây quanh tôi.
Tôi chỉ thấy lúng túng, không biết mình nên phản ứng ra sao mới là “đúng”.
Y tá đưa tôi một cái gương.
Tôi nhìn vào gương — cuối cùng mắt phải cũng không còn là một lỗ hổng đáng sợ nữa.
Dù không nhìn được gì, nhưng ngũ quan đã trở lại bình thường.
Tôi đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt ba mẹ:
“Con cảm ơn.”
Mẹ cũng ngơ ngác, luống cuống xua tay:
“Không… không cần cảm ơn đâu…”
Cách chúng tôi đối xử với nhau… đã sớm thành thói quen như vậy rồi.
Không sống cùng nhau, thỉnh thoảng gọi điện, nói chuyện khách sáo như người bà con xa.
Có một lần, Duệ Duệ một mình đến trường thăm tôi, cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và gia đình.
Con bé mang theo một gói đồ, bên trong là quần áo trẻ em.
“Chị ơi, đây là mấy bộ đồ mẹ đã mua cho chị sau khi chị… bị mất tích. Từ lúc một tuổi đến ba tuổi đều có.”