Chương 3 - Bí Mật Của Phu Quân
Sinh ra trong bùn lầy hôi thối,
Ta tự dặn lòng không được mơ mộng xa xôi,
Không được động tâm với kẻ mà mình không nên để ý.
Tự nói với mình biết bao lần:
Hôm đó hắn chỉ là uống say, mọi chuyện không thể coi là thật.
Nhưng nay nghĩ lại,
Quả thật hắn không nhớ nữa.
Không nhớ rằng hôm ấy, hắn còn tặng ta một khối ngọc bội.
Hắn nói:
“Nàng ở nhà chắc không được tốt lắm phải không? Giữ lấy thứ này, đến Thư viện Vân Hải, cứ nói là do ta tiến cử. Để nhiều người biết đến nàng, thì bọn họ sẽ không dám bắt nạt nàng nữa.”
Chính nhờ cơ hội ấy,
Ta mới quen biết được Cố Ngữ San ở Thư viện Vân Hải.
Người nhà cũng vì ta có thể ra vào thư viện mà không dám làm khó ta nữa.
Đúng là có rất nhiều người từ đó mới nhìn thấy sự tồn tại của ta.
Thế nhưng… chính hắn,
Tựa như chưa từng nhìn ta lấy một lần.
Ta chẳng khác nào con chó con mèo dơ dáy nơi ven đường,
Hắn tiện tay giúp một cái, rồi quay lưng quên sạch, chưa từng để tâm.
5
Ta hiểu rõ, dù có kể cho hắn mọi chuyện,
Cũng không thay đổi được cái nhìn của hắn đối với ta.
Thậm chí… hắn còn có thể cảm thấy thất vọng.
Đã vào được thư viện,
Mà chẳng học được điều tốt đẹp nào, chỉ học được cách bám víu quyền quý – hắn hẳn sẽ nghĩ thế.
Chỉ là hắn sẽ không nói ra một cách trực tiếp.
Ba năm vợ chồng, ta phần nào đã hiểu tính hắn.
Hắn sẽ chỉ khẽ cười nhạt, rồi hỏi một câu:
“Thì sao?”
Chính vì ta thường tự nhắc mình phải lý trí,
Nên cuộc sống mới trở nên mỏi mệt.
Ta không kìm được mà muốn hồ đồ một lần.
Giống như khi hắn sai người đến hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn không.
Rõ ràng lúc ấy ta đã quyết tâm tiếp cận tam công tử của Cố Ngữ San,
Thế mà vẫn bất chấp tất cả mà gật đầu đồng ý.
Ta là hạng người tầm thường,
Luôn thích mộng mơ,
Trong lòng ôm một tia hy vọng vô lý,
Tự cho rằng chắc là mình có chỗ nào đó khiến hắn cảm động.
Để rồi đến cuối cùng mới phát hiện,
Hắn chỉ tìm một nữ tử không được xem trọng trong nhà, lại tham cầu vinh hoa,
Loại người như thế dễ khống chế nhất.
Dù là thay hắn quan tâm đến Cố Ngữ San,
Hay giờ là việc hắn thế thân cho đệ đệ,
Ta cũng không có quyền phản đối.
Dẫu đã nhận mệnh,
Nhưng chuyện này vẫn khiến lòng ta nhói đau.
Liên tiếp mấy ngày liền nằm lì trên giường, đầu óc trống rỗng,
Hoàn toàn mất đi động lực, không biết nên làm gì mới phải.
Đám nha hoàn đều tưởng ta vì việc Tần Việt không thể trở về mà thương tâm quá độ.
Cô nha hoàn tên Phục Linh, mỗi ngày đều đến báo tin bên tai ta.
Hôm nay, nàng ngồi bên giường một lúc lâu,
Ta mới giật mình tỉnh lại, ngồi tựa vào đầu giường hỏi:
“Bên ngoài… có tin gì rồi sao?”
Nàng nhìn ta một cái, rồi bật khóc:
“Hầu gia đã sai người tìm kiếm khắp nơi,
Nói là dưới sông đã phát hiện một cỗ thi thể,
Dù hình dạng đã thối rữa chẳng còn nhận ra được,
Nhưng quần áo trên người lại chính là trang phục thường ngày của thế tử…”
Lần này, Tần Việt đến Hải Nguyên để hỗ trợ quan viên điều tra việc gốm quan lưu lạc ra dân gian.
Còn Tần Dạ thì thay mặt lão Hầu gia về quê mừng thọ thúc công.
Hai người lên đường cách nhau không lâu.
Trên đường trở về thì gặp nhau.
Ai ngờ giữa đường lại bị sơn tặc vây đánh.
Nói cách khác, Tần Dạ mặc y phục của Tần Việt,
Thay huynh trưởng dẫn dắt bọn cướp đi hướng khác.
Còn Tần Việt… thì thay đệ đệ trở về,
Chiếu cố vợ con đệ đệ.
Thật là một trò cười!
Nghĩ đến đây, ta chợt sững sờ.
6
Phải chăng Tần Việt đã điều tra được điều gì đó?
Không thể lấy thân phận thật để trở về,
Nên mới phải mượn danh đệ đệ Tần Dạ?
Đúng lúc ta còn đang nghĩ ngợi,
Nha hoàn Nhẫn Đông vội vã chạy vào phòng:
“Phu nhân, lão phu nhân có việc, mời người qua bên đó một chuyến.”
Cũng đúng, bên ngoài truyền ra tin người chết là trượng phu của ta,
Giờ tin tức đã về tới nơi,
Ta không thể cứ ru rú trong phòng, không ra gặp ai.
Muốn ngất thì cũng phải ngất trước mặt mọi người mới được.
Ta chẳng buồn chải chuốt gì, cứ thế mang bộ mặt trắng bệch mà ra ngoài.
Sắp đến nơi, nha hoàn Bạch Vi đi trước bỗng dừng lại.
“Nhị công tử đang ở trong cùng lão phu nhân nói chuyện.
Phu nhân hãy đi đường nhỏ vòng ra sau, Thanh mụ mụ đang đợi người bên đó.”
Thanh mụ mụ là người hầu cận lâu năm nhất bên cạnh lão phu nhân,
Bình thường đã không quản chuyện gì nữa.
Bạch Vi có vẻ lúng túng:
“Lão phu nhân nói, phu nhân sẽ hiểu được ý của bà.”
Ta gật đầu, tay buông bên người siết chặt, vội vàng đi vòng ra sau.
Thanh mụ mụ thấy ta đến, liền làm dấu “suỵt”,
Rồi dẫn ta vào phòng trà.
Sau đó, bà bê hai chén trà bước vào trong.
Sự xuất hiện của Thanh mụ mụ như một tín hiệu.
“Choang!”, chén trà vỡ tan trên mặt đất.
“Ta hỏi ngươi lần cuối,
Ngươi thực sự muốn dùng thân phận của đệ đệ mà bắt đầu lại?”
Tần Việt đáp nhỏ: “Dạ, đúng.”