Chương 2 - Bí Mật Của Phu Quân
Ta không thể ngờ được hắn lại nhìn ta như thế.
Thì ra trong lòng hắn,
Ta gả cho hắn là vì muốn trèo cao.
Ta nhìn hắn,
Bất chợt bật cười.
Chỉ tiếc là nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi,
Làm sao lau cũng không sạch, vừa lau xong đã lại ướt.
Ta cúi đầu nhìn những vệt lệ còn vương nơi lòng bàn tay,
Hít sâu một hơi, hỏi hắn:
“Xưa nay ta đối với chàng ra sao, chàng thực sự chẳng cảm nhận được chút nào sao?
Chân tâm hay giả ý, lẽ nào phân biệt không ra?
Đúng là ta từng lợi dụng mối quan hệ với Cố Ngữ San để tiếp cận tam ca của nàng ấy,
Nhưng ta có từng chủ ý tiếp cận chàng không?”
Hắn tiến thêm một bước, dừng lại nơi khoảng cách đầy mập mờ,
Nhìn ta chăm chú:
“Sao lại không? Mỗi lần gặp mặt, nàng đều dõi theo ta.”
Ta sững người.
Hắn lại lùi về một bước:
“Dù sao điều nàng muốn là vinh hoa phú quý, ta cho nàng sự tôn quý ấy, chẳng phải rất tốt sao?”
Hắn nói không sai, nhưng cũng chẳng đúng.
Ta thường ngắm nhìn hắn,
Không phải vì tham luyến vinh hoa,
Mà là… vì ta yêu hắn.
Ta thất thần hồi lâu, rồi nói:
“Cũng tốt. Chuyện của chàng, ta sẽ giữ kín.
Về sau nhị đệ đừng một mình tới tìm ta nữa,
Tránh để người ngoài sinh nghi.”
Được câu trả lời vừa ý,
Hắn chẳng nói thêm một lời, xoay người rời đi,
Rảo bước tìm về người con gái hắn thực sự yêu thương.
3
Có vẻ như… hắn đã quên mất.
Năm năm trước, vào mùng một tháng mười,
Kế mẫu đưa ta và tỷ tỷ đến chùa Hàn Sơn dâng hương.
Bà cố ý trì hoãn thời gian, đợi phần lớn hương khách đã rời đi.
Lúc ta theo tỷ tỷ đi nhà x ,í,
Bà liền dẫn người rời khỏi.
Đến khi ta phát hiện khác thường,
Tỷ tỷ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Từ sau khi bà bước chân vào cửa, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần.
Ta cũng từng nhiều lần cầu xin phụ thân,
Nhưng từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân dường như cũng chẳng còn là phụ thân của ta nữa.
Ta than phiền càng nhiều, ông càng tỏ vẻ chán ghét,
Ta bị mang tiếng là đứa con gái không hiểu chuyện, nhẫn tâm p ,há h ,oại tình cảm vợ chồng họ.
Cũng từ đó, ta mới ngộ ra:
Tình nghĩa phu thê của họ, sâu đậm hơn h ,uyết thống phụ tử.
Nếu không có biến cố gì,
Họ sẽ chung sống cả đời.
Làm sao vì một đứa con gái không đáng để tâm mà làm khó thê tử â ,n á ,i?
Thấy phụ thân không còn đoái hoài,
Kế mẫu càng trở nên ngang ngược.
Ta chẳng dám nghĩ, một cô gái đơn độc ngủ lại ngoài chùa sẽ phải chịu cảnh gì.
Có thể bị cưỡng ép gả đi,
Cũng có thể bị bức ép tự tận.
Ta nhất định phải trở về nhà!
Nhưng đường về quá xa.
Đôi giày cọ đến rộp cả lòng bàn chân,
Chật vật lắm mới đến được chân núi.
Ánh hoàng hôn phía xa như phủ một tầng bụi xám.
Đường lớn mênh mông không thấy cuối,
Sông rộng lặng trôi, chẳng một bóng người.
Sự trống trải đến rợn người khiến ta sinh lòng hoảng sợ.
Ta vừa sợ cô độc, lại vừa sợ có người đột ngột xuất hiện.
Ta bất giác nghĩ,
Liệu có phải kế mẫu đã sai người phục sẵn bên đường, chỉ đợi ta bước qua là lao ra kéo ta về núi?
Ta còn lo nếu trở về quá trễ,
Bà sẽ kịp về trước để bịa đặt với phụ thân,
Đến lúc đó ta lại phải quỳ trên nền đất lạnh lẽo, bị buộc phải nhận sai không đâu.
Trong thoáng chốc, ta đứng bất động,
Không tài nào nhấc nổi bước chân.
4
Ta đứng ngơ ngác dưới gốc ngân hạnh bên bờ sông.
Gió thu bất chợt nổi lên, thổi cho lá vàng xào xạc rơi rụng.
Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên huyên náo.
Ta nhìn những cánh lá bay lượn trong gió, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ:
Nếu có thể chôn mình dưới gốc cây này, cũng chẳng tệ gì.
Trong lúc tâm trí phiêu lãng, tiếng chuông lảnh lót từ xa vọng lại.
Tần Việt sau khi uống rượu ở trang viện gần đó, dắt ngựa đi ngang qua.
Con tuấn mã màu đen tuyền không một vệt tạp sắc, cổ đeo dây chuông vàng kết bằng sợi đỏ, thực vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp chứ? Nó tên là Nguyệt Nha, là muội muội ta đặt tên cho đấy.”
Hắn tâm tình không tệ: “Sao nàng lại ở đây một mình?”
Biết được ta bị người nhà bỏ lại,
Hắn chẳng mấy để tâm, nói: “Có gì to tát đâu, ta đưa nàng về.”
Chiếc áo choàng còn vương hơi ấm của hắn phủ lên vai ta.
Toàn thân ta cứng đờ vì sợ hãi.
Hắn kéo ta đến bên con ngựa, tiện tay đội mũ cho ta:
“Che mặt lại, kẻo bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó nàng phải gả cho ta thật đấy.”
Do uống rượu, hắn mấy lần không trèo lên nổi ngựa,
Ngã xuống đất hai lượt.
Hắn nằm giữa đám lá ngân hạnh rơi đầy, dùng tay che trán, cười lặng lẽ rất lâu.
Chật vật mãi mới đứng dậy được,
Cuối cùng vươn tay về phía ta: “Không mau đỡ ta một phen!”
Bộ dạng ấy khiến nỗi sợ trong lòng ta tan đi phần nào.
Về sau, hình bóng hắn dần phai nhạt trong tim ta,
Nhưng ta vẫn nhớ nụ cười hôm ấy của hắn, còn rực rỡ hơn cả ráng chiều.
Hương thơm trên áo choàng cũng rất dễ chịu,
Ta quên mất mùi hương cụ thể,
Chỉ nhớ là một mùi ấm áp khiến người ta muốn say ngủ.