Chương 8 - Bí Mật Của Con Gà Trống Đen
“Gì cơ?”
A Văn nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ khó tin. Nhưng lần này, anh chỉ do dự vài giây, rồi nắm chặt tay lái.
“Không sao đâu, bà ấy sẽ tránh thôi. Giống như mấy người làng kia.”
Lời tôi nói như một câu thôi miên.
A Văn gầm lên một tiếng, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía mẹ tôi.
Nhưng chuyện bất ngờ xảy ra — bà ta không tránh.
Ngược lại, mẹ tôi còn mở tay ra như đang chờ đón cú va chạm.
Trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên, âm thanh tiếng kính vỡ hòa lẫn với tiếng hét chói tai.
Và điều khiến tôi rùng mình nhất — là khoảnh khắc cuối cùng, bà ta nhìn tôi… và mỉm cười.
19
Cuối cùng, tôi và A Văn cũng đến được thị trấn, tìm gặp người thân của chị dâu.
Tôi hỏi A Văn: “Sau này… anh định làm gì?”
Nhưng anh không nhìn vào mắt tôi. Chỉ lúng túng đưa cho tôi một xấp tiền:
“Anh với anh em là bạn tốt. Nó đối với anh rất tử tế… Đây là lần cuối cùng anh giúp em.
Cầm lấy số tiền này, đến thành phố. Đến chỗ đông người mà sống.
Đừng quay lại nữa.”
Tôi nhìn bóng lưng A Văn rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Tôi bỗng thấy hận. Một loại hận… âm ỉ như hạt giống, bắt đầu nảy mầm.
“Anh cũng khinh tôi đúng không… Chỉ giả vờ giúp thôi… Đồ khốn, đồ giả tạo…”
Tôi lẩm bẩm, nắm tay siết chặt, không hay biết rằng — trong đôi mắt tôi, đã thoáng qua màu vàng nâu lạ lẫm.
Khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười quái dị. Tôi chầm chậm bước về phía A Văn vừa rời đi.
Ngoại truyện
1
Ba năm sau, tôi lần ra địa chỉ bệnh viện nơi chị dâu đang điều trị tâm thần.
Nghe nói tình trạng chị đã khá hơn nhiều, giờ có thể trò chuyện như người bình thường.
Tôi đã có một cuộc sống ổn định ở thành phố, nhưng đôi khi quá khứ vẫn lẩn khuất đâu đó trong ký ức.
Gặp lại chị dâu, chị cũng nhận ra tôi. Chúng tôi nói chuyện bình thường, hòa giải được nhiều khúc mắc. Chị còn cảm ơn vì tôi đã cứu chị một mạng.
Nhưng khi tôi nhắc đến Thần Gà Chân, bầu không khí lập tức rơi xuống mức lạnh ngắt.
“Chị Tú Tú, em cũng từng tìm hiểu rồi. Khi tâm lý căng thẳng cực độ, người ta có thể sinh ra ảo giác.
Em đoán những thứ kinh dị mình nhìn thấy hôm anh em mất… chắc là ảo giác thôi.
Tất cả là lỗi do mê tín.”
Tôi không ngờ — sắc mặt chị dâu biến đổi dữ dội.
“Người ta nói chị điên… Nhưng chị không điên! Chị thấy rồi… Chị thật sự thấy rồi…”
Chị bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, gào lên trong tuyệt vọng:
“Tại sao… mày vẫn chưa chịu buông tha cho tao?!”
Y tá lập tức xông vào khống chế chị.
Chị vùng vẫy, gào khóc:
“Tại sao… tại sao mày không để tao yên——!!!”
2
Chị dâu khiến tôi bối rối. Tôi quyết định tìm lại A Văn để hỏi rõ.
Nhưng khi đến địa chỉ cũ — không còn gì cả.
Tôi phải hỏi thăm một bà lão gần đó. Bà nhíu mày:
“Chỗ đó hả? Ba năm trước cháy rụi rồi! Cả làng 128 người… chết sạch!”
Tôi sửng sốt.
“Cô gái, đừng tìm nữa. Người ta đồn… là do thứ gì đó không sạch sẽ mang đến.
Xui xẻo lắm! Nghe lời ta, đừng dính vào nữa!”
Bà cụ mắt mờ, cứ dụi mãi. Một lúc sau, khi nhìn rõ mặt tôi, bà trợn tròn mắt, sợ hãi tột độ.
“Bà ơi? Bà sao vậy ạ?”
Bà không đáp. Chỉ liên tục lắc đầu.
Khi tôi quay lưng rời đi, bà cụ quỳ sụp xuống đất, chắp tay… lạy theo bóng lưng tôi.