Chương 5 - Bí Mật Của Con Gà Trống Đen

Nghe nói chị dâu đang bị nhốt trong miếu tổ, tôi bèn chọn một đêm tối trời, khi ông bác gác miếu ngủ say, lén lút lẻn vào.

Trước đó, tôi đã liên hệ được với A Văn. Sau khi kể hết chuyện kinh hoàng trong làng, anh nói sẽ đến đón. Xe sẽ đậu ngay ngoài miếu, sẵn sàng đưa tôi và chị dâu rời khỏi nơi này.

Nếu đứa trẻ còn sống, tôi sẽ mang nó đi. Nếu không, thì ít nhất… cứu lấy chị dâu.

Cho dù có máu mủ hay không, cũng không thể để một mạng người nữa bị chôn vùi bởi mê tín dị đoan này!

Tôi rón rén đi sâu vào bên trong. Nhưng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, tôi khựng lại.

Chị dâu bị trói vào một chiếc ghế gỗ, áo quần mỏng manh, ánh mắt đờ đẫn như đã mất hồn.

Bụng chị… đã xẹp xuống.

Phía sau chị, trên bàn tế, là một chiếc đĩa phủ vải đỏ.

Dưới lớp vải đó… lồi lên một hình thù kỳ dị, méo mó, nhỏ nhắn nhưng khiến tim tôi như bị siết chặt.

Tôi run rẩy đưa tay lật tấm vải đỏ. Và cảnh tượng tôi nhìn thấy bên dưới — tôi sẽ không bao giờ quên đến suốt đời.

Chính cú sốc đó đã khơi dậy hàng loạt ký ức mờ nhạt từ rất lâu rồi…

10

Nếu ai đó nói đó chỉ là một cục thịt, tôi sẽ không phản bác. Vì ngoài màu đỏ sẫm kinh hoàng, nó chẳng có dáng dấp gì giống con người cả.

Quanh cục thịt… mọc đầy lông vũ. Tôi nói “mọc” — vì tôi vẫn muốn tin vào một chút nhân tính còn sót lại.

Nhưng không, những chiếc lông ấy rõ ràng bị cắm vào một cách tàn bạo. Lớp da thịt bị xuyên thủng, rỉ máu ra từng lỗ nhỏ chi chít.

Thứ đó không giống gà.

Nó giống như một quái vật dị dạng, bị chắp vá từ thịt người bằng bàn tay của những kẻ điên.

Đó chính là cách… dân làng tôi tạo ra vật chứa cho Thần Gà Chân.

Điên rồi. Tất cả bọn họ… đều điên cả rồi.

Họ thật sự nghĩ rằng… chỉ cần chị dâu ăn con gà trống đen, là sẽ sinh ra một con gà?

Cơn kinh hãi chiếm trọn lấy tâm trí tôi. Nhưng tôi không còn thời gian để sợ nữa.

Đứa cháu tôi — đã không cứu được. Tôi phải đưa chị dâu rời khỏi đây.

Tôi dìu chị ra khỏi miếu, trí nhớ gần như tan rã. Cuối cùng, tôi cũng thấy được chiếc xe đang đỗ chờ ở rìa làng. Là A Văn.

“Tiểu Mai! Lên xe đi! Nhanh lên!”

Chiếc xe lao đi trong đêm, men theo con đường làng ngoằn ngoèo. Nhưng chưa được bao xa… nó dừng lại.

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ — chỉ thấy trước mặt là một biển… đầu gà.

Bên tai tôi, câu nói của mẹ tôi vang lên lạnh buốt:

“Nó chạy không thoát đâu. Dù có rời khỏi nhà tao… cũng không thoát khỏi cái làng này.”

11

Dưới ánh đèn xe rọi sáng, đám người phía trước với đầu dán lông gà, mặt vẽ hình đầu gà hiện ra càng thêm quái dị.

Họ chen chúc đông nghịt, đủ hình dáng cao thấp khác nhau, dùng thân thể mình tạo thành một bức tường người, chặn kín con đường duy nhất để rời khỏi làng.

Điên rồi. Tất cả bọn họ đều điên cả rồi.

Tôi hét khản cổ, gần như bật khóc:

“Chú Trương! Bác Lý! Từ nhỏ các chú đã nhìn cháu lớn lên! Làm ơn nghe cháu một lần thôi!

Dù là thần thánh hay mê tín, thì cách làm của mọi người bây giờ tuyệt đối là sai lầm! Là sai lầm nghiêm trọng!

Xin đừng mê muội nữa, được không?!”

Nhưng những lời tôi gào lên chẳng khiến đám người kia lay chuyển chút nào.

Họ cứ như mất hết ý thức, từng bước từng bước, kéo nhau áp sát về phía chiếc xe.

“Làm sao bây giờ…” Tôi thấy A Văn bắt đầu hoảng loạn, trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Tông thẳng đi!”

“Gì cơ?” – A Văn giật mình nhìn tôi.

Tôi nghiến răng, mặt tái nhợt, nhưng khi nhớ đến nụ cười của anh trai… nơi đáy mắt tôi dần hiện lên sự kiên định:

“Đạp ga đi thẳng qua bọn họ!”

12

“Tụi bây không phải rất thích giả điên giả dại, thần thần quỷ quỷ đấy à? Vậy thì đứa nào không sợ chết, cứ đứng đó cho tao cán thử xem!

Coi xem là niềm tin của tụi bây cứng, hay là bánh xe tụi tao cứng!”

A Văn nhíu chặt mày. Nhìn dáng vẻ anh, rõ ràng đây là lần đầu anh làm chuyện liều mạng như vậy:

“Được lắm! Gan em còn to hơn cả anh em! Được, hôm nay anh liều cùng em một trận!”

Nói xong, A Văn đạp mạnh chân ga — chiếc xe lao thẳng vào đám đông!

Cuối cùng, đám người kia cũng hoảng hốt. Tiếng la hét vang lên, họ bỏ chạy tán loạn, lông gà trên người bay tơi tả khắp nơi.

Nhưng rất nhanh, họ lấy lại tinh thần. Từng chiếc cuốc, gậy, đá bắt đầu ném về phía xe. Một tấm kính bị đập vỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi như rơi vào giữa trận chiến nguyên thủy.

May thay — có ai đó gào lên: “Cháy rồi! Cháy ở miếu rồi!”

Mọi ánh mắt đều hướng về phía sau, nơi miếu tổ bùng cháy rực trời.

Dân làng bắt đầu rối loạn, vội vã kéo nhau chạy về phía ngọn lửa.