Chương 9 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Tiêu Vân ngồi bất động trên sofa, tay siết điện thoại đến mức những khớp ngón tay trắng bệch. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp nhỏ.
“Tới lượt cậu .”
Câu đó lặp đi lặp lại trong đầu anh như một bản ghi âm bị lỗi .
Hạ Lâm đứng sát bên, ánh mắt căng như dây đàn. “Bình tĩnh. Tin nhắn không phải do người sống gửi.”
“Cái đó giúp được cái gì?” – Tiêu Vân cười nhạt, giọng run. “Nếu nó thật sự xóa tao thì—”
“Không ai xóa được cậu khi tôi còn đứng đây.” – Hạ Lâm cắt ngang.
Câu nói mang theo sự chắc chắn đáng sợ. Nhưng Tiêu Vân chỉ nhìn anh , không đáp.
Bên ngoài, tiếng mưa đập vào cửa kính ràn rạt. Ánh đèn đường vàng nhợt rọi vào phòng, khiến bóng hai người kéo dài méo mó trên sàn.
Đột nhiên—
Tách.
Tiếng báo hiệu tin nhắn.
Lần này gửi cho cả hai.
Hạ Lâm mở trước . Màn hình sáng lên, hiện một tấm ảnh.
Tấm ảnh chụp hai người họ đang đứng trong phòng khách, góc chụp giống từ camera trần nhà. Nhưng điều kỳ lạ là:
Trong ảnh chỉ có Hạ Lâm.
Không có Tiêu Vân.
Hạ Lâm sững người .
Tiêu Vân đứng cạnh anh , nhìn vào màn hình — nhưng bản thân anh không xuất hiện trong ảnh.
“… Đùa tao hả?” – Tiêu Vân thì thầm, giọng gần như tắc nghẹn.
“Không phải lỗi camera.” – Hạ Lâm nói . “Ảnh này được gửi từ bên ngoài.”
Tiêu Vân nhìn xuống chính bàn chân mình , rồi lại nhìn vào ảnh.
Như thể thế giới đang tự cập nhật lại … và xóa anh khỏi mọi thứ.
“Không thể tin ngay từ một tấm ảnh.” – Hạ Lâm nói nhanh. “ Tôi cần kiểm tra sự tồn tại của cậu .”
“Kiểm tra kiểu gì?”
“Giấy tờ, dữ liệu dân cư, hệ thống. Nếu tên cậu biến mất, chúng ta biết mức độ nguy hiểm.”
Tiêu Vân gật.
Họ mở laptop, truy cập vào hệ thống công dân. Hạ Lâm gõ “Tiêu Vân” vào ô tìm kiếm.
Không thấy kết quả.
Anh nhíu mày: “Hệ thống lỗi .”
“Thử lại .” – Tiêu Vân nói .
Hạ Lâm nhập lại .
Lần này , hệ thống trả về thông báo lạnh lẽo:
“Không tìm thấy cá nhân.”
“Mã số công dân không tồn tại.”
“Dữ liệu được cập nhật lần cuối: 03:11 sáng.”
Tiêu Vân đứng bật dậy.
03:11.
Đó chính là lúc tin nhắn đầu tiên được gửi đến.
“Không… không thể nào.” – anh thì thào. “Tên tao… không còn trong hệ thống?”
“Không phải mới bị xóa.” – Hạ Lâm nói , mắt nhìn dòng chữ. “Mà là vừa bị xóa cách đây vài chục phút.”
Tiếng mưa bên ngoài như đổ mạnh hơn.
Không khí đặc lại như bị bóp cổ.
Tiêu Vân lấy ví, rút thẻ căn cước.
Tấm thẻ… trống trơn.
Không ảnh.
Không tên.
Không số .
Chỉ là một tấm nhựa trắng.
Anh ném mạnh nó xuống bàn, tiếng động vang lên sắc lạnh.
“Chuyện này … đang xảy ra thật hả Lâm Tao đang biến mất thật hả?!”
Hạ Lâm đặt hai tay lên vai anh , ép anh nhìn thẳng vào mình : “Cậu đứng ở đây. Tôi nhìn thấy cậu . Cậu vẫn tồn tại.”
“ Nhưng trong giấy tờ thì không .”
“Vậy thì giấy tờ sai.” – Hạ Lâm nói qua kẽ răng. “Không phải cậu .”
Khoảnh khắc lạ
Đột nhiên…
Cửa sổ phía sau họ rung mạnh.
RẦM.
Không phải gió.
Tiêu Vân quay đầu.
Trên mặt kính, xuất hiện một vệt bôi đen, dài như dấu tay kéo từ ngoài vào .
Nhưng dấu tay đó… có năm ngón rất dài, đầu móng nhọn cong xuống.
Tiêu Vân lùi hẳn về sau .
“Lại là nó…”
Hạ Lâm tiến lên một bước, không rời mắt khỏi cửa sổ.
Dấu tay dần hiện rõ hơn, rồi mở rộng thành một dòng chữ viết bằng thứ chất đen như mực:
“CẬU RA NGOÀI.”
Cả hai đứng c.h.ế.t lặng.
“Đừng động vào .” – Hạ Lâm nói , giữ tay Tiêu Vân lại khi anh định lùi xa hơn. “Nó muốn tách cậu khỏi tôi .”
“Và nếu tao đi ?” – Tiêu Vân thở gấp.
“Cậu sẽ không quay lại .” – Hạ Lâm đáp, giọng thấp đến mức gần như thì thầm.
Một tin nhắn.
Không từ số ảo.
Mà từ…
Tiêu Vân gửi cho Hạ Lâm.
Dù anh đang đứng ngay cạnh.
Hạ Lâm chậm rãi mở ra .
Tin nhắn chỉ có một câu:
“Mày sẽ quên tao đầu tiên.”
Căn phòng bỗng trở nên lạnh đến mức họ có thể thấy hơi trắng toát ra khi thở.
Hạ Lâm nhìn sang Tiêu Vân: “Cậu gửi cái này ?”
“Đương nhiên là không !”
“Vậy thì thứ đó có thể dùng số của cậu .” – Hạ Lâm kết luận. “Nghĩa là nó đã xem cậu như người sắp bị xóa.”
Hạ Lâm đứng bật dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một bức ảnh cũ chụp chung lúc cả hai còn là tân binh.
Anh trải bức ảnh trên bàn.
Bức ảnh… chỉ có một người .
Hạ Lâm.
Chiếc ghế bên cạnh anh trống trơn.
Tiêu Vân tái mặt, gần như không thể nói thành tiếng: “… Tao… vốn trong ảnh đó mà…”
“ Đúng .” – Hạ Lâm nói , mắt hơi run lần đầu tiên từ lúc vụ án bắt đầu. “ Tôi nhớ rõ là cậu đứng ngay cạnh tôi .”
Anh đưa tay chỉ vào khoảng trống trong ảnh.
Một khoảng trống hoàn hảo đến mức không thể là photoshop.
Như thể vị trí của Tiêu Vân đã bị bôi xóa khỏi thời gian.
Tiếng tít vang lên từ máy tính.
Cửa sổ hệ thống hiện một dòng thông báo:
“Đang đồng bộ dữ liệu thực tại…”
“Đang cập nhật hồ sơ trí nhớ…”
Tiêu Vân thở gấp: “Lâm… nó đang chỉnh lại trí nhớ của mày!”
“Không.” – Hạ Lâm giữ đầu mình . “Không… tao còn nhớ mày… còn nhớ…”
Nhưng giọng anh run rẩy, như bị kéo khỏi dây thanh quản.
Tiêu Vân túm lấy tay áo anh : Lâm Nhìn tao! Nhìn thẳng vào tao!”
Hạ Lâm cố mở mắt.
Nhưng hình ảnh Tiêu Vân trước mặt anh … bắt đầu nhòe dần.
Đầu tiên là đường viền vai.
Rồi cánh tay.
Rồi nửa thân .
Rồi cả khuôn mặt…
Như thể người anh đang nhìn không phải đứng trước mặt, mà được vẽ bằng sương mù.
“Tiêu… Vân…” – Hạ Lâm gọi, giọng nghẹt lại . “ Tôi … tôi đang…”
“ĐỪNG QUÊN TAO!” – Tiêu Vân gào lên, nắm chặt lấy anh .
Khoảnh khắc đó—
Tất cả đèn trong phòng tắt phụt.
Máy tính tắt.
Điện thoại tắt.
Đèn đường ngoài cửa sổ tắt.
Cả tòa nhà rơi vào bóng tối.
Một giọng nói khe khẽ vang ngay phía sau họ, sát đến mức như thì thầm ngay trong tai.
“Tới lượt cậu rồi , Tiêu Vân.”