Chương 10 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Gió đêm thổi dọc theo hành lang dài của khu cư xá cảnh sát, lạnh đến mức khiến lớp da trên cánh tay Hạ Lâm nổi từng mảng gai. Kim đồng hồ trên tường chỉ 2:47 sáng. Đêm tĩnh đến mức tiếng bật bút của Tiêu Vân cũng vang rõ.
Từ lúc rời bệnh viện và nhận được bức ảnh “bản sao không mắt”, cả hai đều mất ngủ. Đáng ghét hơn, cái bóng trắng quen thuộc cứ thấp thoáng trong tầm nhìn .
Nhưng đến tận bây giờ… thứ đáng sợ hơn lại là sự im lặng.
Và tiếng gõ.
Cộc…
Cộc…
Cộc…
Ba tiếng gõ đều, từ cửa phòng số 406 cuối hành lang.
Hạ Lâm và Tiêu Vân nhìn nhau .
“Đừng nói là mày nghe thấy…?” — Hạ Lâm hỏi.
“Có.” — Tiêu Vân đáp ngay, giọng thấp đến mức gần như thì thầm. — “Và nó đang gọi tên tao.”
Còn chưa kịp phản ứng, thứ âm thanh đó lại vang lên, lần này rõ ràng, kéo dài hơn:
"Tiê-u… Vâ-n…"
Giọng nói méo mó, khô khốc, giống như dây thanh đang bị ai đó kéo căng.
Hạ Lâm đóng mạnh cuốn hồ sơ lại .
“Không phải người . Không cần ra .”
Nhưng gương mặt Tiêu Vân không có vẻ sẽ nghe theo.
“Từ tối đến giờ nó bám theo tao. Nếu mình không ra … nó sẽ tự vào .”
Ngay lúc ấy , ánh đèn trên trần nhấp nháy, rồi … tắt phụt.
Hành lang chìm trong bóng tối.
Chỉ còn lại màn hình điện thoại của Tiêu Vân sáng lên khi cậu mở đèn pin.
Trong ánh sáng trắng nhạt, họ thấy cánh cửa phòng 406 tự mở ra .
Không phải mở nhanh.
Không phải bật tung.
Mà là… từ từ hé ra , giống như có ai đó đang đẩy bằng đầu ngón tay.
“Ở đó… có ai không ?” — Hạ Lâm quát.
Không tiếng đáp.
Không hơi thở.
Chỉ có bóng tối đặc quánh bên trong.
Đúng lúc cả hai định lùi lại , một bàn tay trắng bệch thò ra từ khe cửa.
Một bàn tay người lớn, dài, khớp xương gồ lên hệt như người bệnh suy dinh dưỡng, nhưng ngón tay… dài dị thường, gần gấp rưỡi bình thường.
Nó khẽ gõ vào mép cửa.
Cộc.
Tiếng gõ thứ tư.
Hạ Lâm lập tức kéo Tiêu Vân lùi lại .
“Không được để nó gõ tiếng thứ năm!”
“Vì sao ?” — Tiêu Vân hoảng.
“Xe bus 0011 đêm qua — Hạ Lâm nói nhanh. — “Tấm biển phía sau nó ghi: ‘Five knocks to enter.’ Tao nghĩ đó không phải câu quảng cáo. Là cảnh báo.”
Bàn tay kia dừng lại .
Rồi xoay bàn tay lại , úp lòng bàn tay hướng về phía họ… như đang vẫy.
Không phải kiểu mời gọi.
Mà là kiểu bắt chước hành động con người để dụ người .
Thứ đó muốn họ lại gần.
Tiêu Vân nghẹn họng, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.
“Mày nhìn kỹ đi .” — cậu thì thào. — “Ngón áp út của nó… có vết răng cắn…”
Hạ Lâm lập tức nhận ra .
Vết răng người .
Vết răng… giống hệt Tiêu Vân.
“Chạy.” — Hạ Lâm nói .
Nhưng họ chưa kịp xoay người thì cánh cửa 406 bị giật tung ra từ bên trong, phát ra tiếng rầm khiến cả hành lang rung mạnh.
Ánh sáng từ điện thoại Tiêu Vân chiếu vào bên trong—
Và cả hai suýt thở gấp.
Phòng trống trơn.
Không đồ đạc.
Không bàn ghế.
Không người .
Như thể bỏ hoang hàng chục năm.
Nhưng trên sàn nhà, giữa căn phòng vô chủ ấy … có một chiếc đồng hồ báo thức.
Đồng hồ kim, cũ kỹ, mặt kính nứt đôi.
Kim giờ đứng im ở số 3.
Kim phút đứng ở số 12.
Và kim giây… tự động giật tiến lùi, không theo trật tự nào.
Tích…
Tắc…
Tíchtắc…
Tắc…
Tích…
Nhịp sai hoàn toàn .
Ngay khi ánh sáng chiếu vào mặt đồng hồ—
Kim giây bật mạnh một cái.
Rồi—
PING.
Âm thanh sắc như kim loại va nhau .
Cánh cửa phòng 406 đóng sập lại sau lưng họ.
Họ bị nhốt trong bóng tối.
Điện thoại tắt nguồn dù còn 70% pin.
Không khí trở nên đặc quánh, lạnh xuống mức thở ra hơi trắng.
Tiêu Vân c.h.ử.i thề.
“Hạ Lâm… có gì đó sau lưng tao.”
Chậm.
Rất chậm.
Hạ Lâm quay người .
Trong bóng tối, ở cuối góc phòng—
Một cái đầu đang từ từ ngẩng lên.
Không có mắt.
Không có môi.
Chỉ có hàm răng kéo dài đến tận mang tai, như nụ cười bị xé toạc.
Rồi cái đầu bắt đầu… nhích lại gần, không theo nhịp người đi . Mỗi chuyển động đều giật cục như video bị hỏng khung hình.
Nó thì thầm:
"Giống… quá…"
Hạ Lâm kéo Tiêu Vân lùi, nhưng bàn tay lạnh ngắt từ phía sau cậu đã kịp nắm lấy cổ áo Tiêu Vân.
Giật mạnh một cái.
Tiêu Vân bị kéo ngược lại như con rối.
Trước khi Hạ Lâm kịp phản ứng, thứ đó đưa ngón tay dài ngoằng lên má Tiêu Vân, cào nhẹ một đường… như thể đang “so sánh chất liệu”.
“Giống… bản… kia …”
Tiêu Vân c.ắ.n răng, hét:
“Buông tao ra !!!”
Cậu đạp mạnh vào chân thứ đó.
Một tiếng “rắc” vang lên, nhưng thứ đó không hề phản ứng, chỉ nghiêng đầu, mặt hướng thẳng vào Hạ Lâm.
Rồi nó nói —
Bằng giọngHạLâm.
“Toa… có phải … m… ợ…”
Giọng bị kéo dài, phát âm méo mó đến mức nghe như tiếng xé vải.
Hạ Lâm nổi da gà toàn thân .
Thứ đó biết nói .
Biết bắt chước.
Biết giả giọng người .
Và nó vừa gọi tên… một người mà Hạ Lâm chưa từng kể với ai.
Một cái tên chỉ có trong ký ức gia đình.
Tên của mẹ anh .
Đồng hồ trên sàn đột ngột rung mạnh, kim giây xoay vòng như phát điên.
Rồi nó bật to, tiếng chuông báo thức ré lên:
RÈ RÈ RÈ RÈ RÈ———
Không gian chao đảo.
Căn phòng tối bỗng sáng lòa như có ai quét đèn pha vào mặt họ.
Cả Hạ Lâm lẫn Tiêu Vân ngã nhào xuống nền xi măng lạnh.
Mất vài giây sau họ mới nhận ra —
Họ đang nằm ngoài hành lang.
Cửa phòng 406… trở lại bình thường.
Không mở.
Không tiếng gõ.
Như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có một thứ không thay đổi:
Trên cổ tay Tiêu Vân… có thêm dấu ngón tay tím bầm.
Năm vết.
Giống như có bàn tay ai đó siết lấy.
Cùng lúc đó, điện thoại của Hạ Lâm reo.
Tin nhắn mới.
Không có tên người gửi.
Không có số .
Chỉ có một câu:
“TIẾNG GÕ THỨ NĂM ĐANG ĐẾN.”