Chương 8 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Mưa đêm rơi dày như màn bụi mù che khuất cả thành phố. Ánh đèn đường bị mưa kéo dài thành những vệt sáng méo mó, giống như con mắt của thứ gì đó đang mở ra nhìn .
Hạ Lâm và Tiêu Vân trở về căn hộ tạm, nơi họ đang trú trong thời gian điều tra vụ án. Tòa chung cư cũ, tường loang nước, âm thanh vang dội mỗi khi gió thổi qua khe cửa sổ.
“Không ổn đâu .” – Tiêu Vân nói khi họ bước vào , đá giày sang bên. “Thứ đó… chính nó đang chủ động tiến tới gần mình .”
“Biết.” – Hạ Lâm đáp, giọng vô cảm. “ Nhưng càng muốn xóa bọn mình thì càng chứng tỏ chúng ta đang chạm đúng điểm.”
Hạ Lâm đóng cửa lại . Nhưng khi cánh cửa khép cái cạch, cả hai cùng đứng khựng lại .
Đèn phòng khách vốn vẫn bật từ lúc họ đi … đã tắt từ lúc nào.
Không ai đụng vào công tắc.
Không ai vào phòng.
Vậy tại sao đèn lại tắt?
Tiêu Vân siết tay, một cảm giác lạnh băng chạy dọc xương sống. “Cậu tắt đèn trước khi đi ?”
“Không.” – Hạ Lâm đáp. “ Nhưng có thứ gì đó đã vào đây.”
Không bật đèn.
Không bước vào sâu.
Cả hai đứng ngay cửa, im lặng, lắng nghe .
Trong bóng tối, có một âm thanh rất nhỏ — như tiếng ai đó bước chân nhẹ trên sàn gỗ.
Nhưng không phải từ phòng khách.
Mà từ bên trong phòng ngủ của họ.
Hạ Lâm rút đèn pin, chiếu thẳng vào khe cửa đang hé.
Ánh sáng quét qua… và dừng lại .
Bởi vì trong tấm gương lớn treo trong phòng ngủ, họ thấy ba người .
Hai người đứng ngoài cửa.
Và một người nữa đứng phía trong phòng — nhưng không có ai thật ngoài đó.
Chỉ có trong gương.
Người thứ ba đứng giữa phòng ngủ, đầu hơi nghiêng, tóc ướt như vừa chui ra từ nước, tay buông thõng.
Tiêu Vân thì thầm: “… Nó đang nhìn mình .”
Hạ Lâm cứng người . “Không. Nó đang nhìn ai đó đứng cạnh mình .”
“Cái gì?”
“ Tôi vừa thấy trong gương… cậu đứng gần tôi hơn trong khi thực tế cậu đang cách tôi một bước.”
Trong khoảnh khắc ấy , bóng người thứ ba trong gương chầm chậm quay đầu lại — nhưng không phải về hướng phòng ngủ.
Nó… quay đầu về phía Hạ Lâm và Tiêu Vân, như thể gương không còn phản chiếu đúng nữa, mà trở thành một đôi mắt.
Rồi bóng kia nhấc chân.
Tiếng bước chân vang lên trong gương nhưng không vang ngoài đời.
Hạo Lâm bật đèn pin mạnh hơn, chiếu thẳng vào phòng.
Phòng… trống.
Không ai.
Nhưng trong gương, người thứ ba vẫn đang tiến lại gần.
Tiêu Vân bật đèn trong phòng khách. Ánh đèn vàng làm mọi thứ sáng trở lại , nhưng không làm họ thấy an tâm hơn.
Trên cửa tủ lạnh… có một dấu tay.
Không phải dấu tay bình thường.
Là dấu tay đen như tro, in hằn lên, năm ngón dài bất thường, đầu ngón hơi nhọn như móng.
“Không phải người .” – Hạ Lâm nói .
“Cái này từ lúc nào?”
“Lúc đi ra không có .”
Họ đứng đó vài giây khi đột ngột—
BỘP.
Cánh cửa tủ lạnh bật mở.
Bên trong là hơi lạnh phả ra , thức ăn lộn xộn, hộp sữa nghiêng, nhưng… không có gì bất thường.
Cho đến khi…
Một tiếng thì thầm vang ngay sau gáy Tiêu Vân, gần đến mức anh có thể cảm nhận hơi lạnh:
“… 0011…”
Tiêu Vân quay phắt lại .
Không ai.
Hạ Lâm lao tới nhìn sau lưng anh . “Giọng phụ nữ?”
“Không.” – Tiêu Vân đáp, mặt trắng bệch. “Giọng của tao.”
Hạ Lâm kiểm tra toàn bộ căn hộ. Từ cửa sổ, gầm giường đến nhà tắm. Không có dấu hiệu đột nhập vật lý.
Nhưng đến khi anh mở cửa nhà tắm, anh dừng hẳn.
Trên gương phòng tắm có chữ viết bằng hơi nước.
Chữ không hiện rõ ngay, chỉ mờ mờ. Nhưng càng nhìn lâu, hơi nước càng đậm, càng co lại … rồi ghép thành dòng chữ:
“CÓ MỘT NGƯỜI NỮA TRONG NHÀ NÀY.”
Tiêu Vân đọc xong thì lạnh sống lưng: “Ý nó là sao ?”
Hạ Lâm im lặng một lúc.
“Chúng ta ở đây hai người .” – anh nói chậm rãi. “ Nhưng vụ án này … liên quan đến người đã c.h.ế.t. Những người bị xóa. Những người không còn tồn tại trong hồ sơ.”
Tiêu Vân nhíu mày: “… Ý cậu là có một người thứ ba không còn trong danh sách dân cư, không có mặt trong thực tại nhưng vẫn hiện diện ở đây?”
“ Đúng .”
“Thứ đang theo dõi mình … là người hay không phải người ?”
Hạ Lâm nhìn lại dòng chữ trên gương.
Hơi nước bắt đầu chảy xuống, khiến chữ biến dạng thành một nụ cười dài ngoằng.
Anh đáp: “Cả hai.”
Đêm đó, họ cố ngủ để giữ sức. Nhưng đến 3:11 sáng, điện thoại Tiêu Vân rung.
Một tin nhắn từ số ẩn.
Không chữ.
Chỉ có một tấm ảnh.
Tấm ảnh chụp căn hộ của họ, chính xác là phòng khách, từ góc mà không thể đặt máy ảnh — một góc cao sát trần, như được chụp từ một thực thể đứng ở đó.
Trong ảnh, Tiêu Vân đang ngủ trên sofa.
Và ngay bên cạnh anh …
Có một cái bóng đen cao, đầu nghiêng, đứng sát bên, gần đến mức gần như chạm vào mặt.
Hạ Lâm bước đến xem, ánh mắt lạnh đi : “Thứ đó… đứng ngay sát cậu .”
“Lúc nó chụp hình, tao không hề biết gì.” – Tiêu Vân nói nhỏ.
Điện thoại rung lần nữa.
Tin nhắn thứ hai.
Chỉ đúng một dòng:
“TỚI LƯỢT CẬU.”
Không có dấu chấm.
Không có chữ ký.
Không có thời gian gửi hiển thị.
Như thể tin nhắn không tồn tại trong hệ thống.
Tiêu Vân siết điện thoại đến mức trắng cả khớp ngón tay.
“Ý nó là gì?” – anh hỏi.
Hạ Lâm nhìn thẳng vào màn hình.
Rồi anh đáp, giọng trầm và chắc như thép:
“… Người tiếp theo bị xóa, là cậu .”