Chương 7 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Gió đêm thổi dọc hành lang dài của sở cảnh sát quận, mang theo mùi ẩm mốc quen thuộc của những tòa nhà cũ. Tiếng đèn huỳnh quang nhấp nháy như một con côn trùng sắp c.h.ế.t. Hạ Lâm và Tiêu Vân bước vào phòng lưu trữ, cánh cửa kim loại đóng lại phía sau họ bằng âm thanh khô khốc, nặng như một lời cảnh báo.

Phòng lưu trữ tối đến mức ánh đèn từ hành lang lọt vào cũng không đủ làm sáng mọi ngóc ngách. Tiêu Vân bật đèn pin, luồng sáng trắng quét qua từng kệ hồ sơ phủ bụi.

“Cậu chắc là ở đây có hồ sơ của cô gái quán cà phê không ?” – Tiêu Vân hỏi, giọng thấp, hơi khàn vì thiếu ngủ.

“Chắc. Tôi kiểm tra hệ thống rồi .” – Hạ Lâm đáp, tay đẩy một thùng hồ sơ ra khỏi kệ. “Ngày sinh, nơi ở, thông tin gia đình... tất cả đều ở trong mục công dân thường. Nhưng —”

Anh dừng lại .

Bởi vì cái thùng trước mắt… trống rỗng.

Không một tờ hồ sơ. Không một mảnh giấy. Không một bìa kẹp. Không gì hết.

Như thể chưa từng có ai tồn tại mang tên cô gái đó.

Tiêu Vân nhíu mày: “Lại xóa sạch dữ liệu? Giống như vụ người đàn ông ở tầng hầm hôm trước ?”

Hạ Lâm không trả lời. Anh lôi ra thêm ba thùng khác – tất cả liên quan đến khu phố nơi quán cà phê nằm . Cả ba… đều trống.

Sự im lặng trong căn phòng kín trở nên căng như dây đàn.

Rồi bụp.

Đèn phòng lưu trữ chớp tắt.

Một cái chớp.

Hai cái.

Ba cái.

Rồi sáng trở lại .

Nhưng lần này … không giống ban đầu.

Không khí lạnh đến mức có thể thấy hơi thở trắng của họ. Những kệ hồ sơ vốn im lìm giờ đây lay nhẹ như bị ai đó vô hình chạm vào .

Tiêu Vân thì thầm: “Không đúng rồi …”

Hạ Lâm hít một hơi thật chậm. “Có thứ gì đó ở đây.”

Bóng người trong camera

Họ rời phòng lưu trữ, đi thẳng đến phòng kiểm soát camera. Người trực ca đêm đang ngủ gục trên ghế, đầu gục xuống bàn.

“Dậy.” – Hạ Lâm chạm vào vai anh ta .

Người trực ca giật mình , mặt tái mét: “Hai… hai cậu muốn xem gì?”

“Camera phòng lưu trữ trong 24 giờ qua.”

Người đàn ông lắp bắp “Cái đó… bị lỗi rồi .”

“Cho tôi xem.” – Tiêu Vân nói , lạnh hơn thường ngày.

Cam run, người trực ca mở file. Màn hình hiện lên hình ảnh hành lang bên ngoài phòng lưu trữ. Từ 2 giờ sáng đến 4 giờ sáng… hình ảnh chạy mượt bình thường.

Nhưng đến 4 giờ 17 phút 09 giây, đoạn video giật mạnh. Hình ảnh mờ như bị phủ nhiễu trắng.

Rồi có một bóng người xuất hiện.

Một bóng người không có mặt.

Chỉ là hình dáng một người đàn ông, đứng trước cửa phòng lưu trữ.

Không mở cửa.

Không nhúc nhích.

Chỉ đứng đó.

Camera cố gắng lấy nét nhưng hình ảnh càng lúc càng méo, như bị ai bóp nghẹt tín hiệu.

Đến 4 giờ 17 phút 22 giây, bóng người xoay đầu về phía camera.

Không có mặt, nhưng trong khoảnh khắc ấy , Tiêu Vân lạnh toát sống lưng.

Hạ Lâm lập tức lùi lại một bước, mắt mở lớn.

Trong vòng chưa đầy một giây, gương mặt bóng người hiện lên, mờ như thể được vẽ bằng những đường nhiễu tĩnh điện.

Nhưng cả hai đều nhận ra .

Đó là… gương mặt Tiêu Vân.

Tiêu Vân đứng hình, môi khô lại : “… Đéo thể nào…”

Camera tắt phụt.

Màn hình trở về màu đen.

Người trực ca biến mất

“Sao camera ghi được cái đó?” – Tiêu Vân hỏi, giọng run nhẹ.

Người trực ca không trả lời.

Không phải vì sợ.

Mà vì… anh ta không còn ở đó nữa.

Chỉ vài giây trước , người đàn ông vẫn đứng giữa Hạ Lâm và Tiêu Vân. Nhưng lúc cả hai quay lại sau khi xem đoạn video… ghế trống không .

Như thể người trực ca chưa từng tồn tại.

Trên mặt bàn, chỉ còn lại cốc cà phê còn bốc khói.

Tiêu Vân lùi lại : “Lại nữa. Không dấu vết, không âm thanh, không hơi thở… cứ như bị xóa trực tiếp khỏi thế giới.”

Hạ Lâm cau mày. “Hoặc thế giới bị chỉnh sửa.”

“Ý cậu là sao ?”

“Những người liên quan đến vụ này đang bị ‘xóa’. Không phải g.i.ế.c. Mà là xóa sự tồn tại.”

Tiêu Vân hít mạnh, cố giữ bình tĩnh. “Vậy tại sao bọn mình vẫn còn sống?”

“Vì bọn họ chưa muốn xóa bọn mình .” – Hạ Lâm đáp, giọng lạnh đến đáng sợ.

Bức ảnh không ngờ tới

Tiêu Vân mở điện thoại, lục tìm các ảnh anh đã chụp hôm cô gái c.h.ế.t trong quán cà phê. Anh cuộn xuống… đến tấm ảnh cuối.

Hơi thở của anh khựng lại .

“Cậu xem cái này đi .”

Hạ Lâm nhìn vào màn hình.

Trong bức ảnh chụp t.h.i t.h.ể cô gái, ở góc gương nhỏ của nhà vệ sinh… có hai bóng người đứng phía sau anh .

Một bóng là Tiêu Vân.

Bóng còn lại …

Chính là Hạ Lâm.

Nhưng gương mặt của “Hạ Lâm trong gương” lại … không có mắt.

Hai hốc mắt rỗng đen, sâu như một cái giếng.

Hạ Lâm siết điện thoại của Tiêu Vân trong tay: “Tấm này … lúc đó gương hoàn toàn không có gì.”

“Tao biết .” – Tiêu Vân đáp, mặt tái đi . “Nó tự xuất hiện.”

“Là cảnh báo? Hay…” – Hạ Lâm ngừng lại .

“Hay cái gì?”

“… Hay tương lai.”

Mật mã ‘0011’ lặp lại

Họ rời sở cảnh sát ngay lập tức, không muốn ở lại thêm giây phút nào. Trời đêm đổ mưa nặng hạt, gió thổi vù vù như tiếng ai rít lên trong không trung.

Tiêu Vân mở điện thoại lần nữa.

Màn hình sáng lên.

Có một tin nhắn mới.

Từ một số không tên, không thông tin, không mã vùng.

Chỉ là một dãy trống.

Tin nhắn:

0011 – không chạy thoát.

Không dấu chấm câu, không chữ ký.

Ngay lúc ấy , phía trước họ – ở bên kia đường – một chiếc xe bus cũ kỹ chạy ngang qua.

Trên bảng điện t.ử hiển thị số tuyến, lẽ ra phải là số 32.

Nhưng hôm nay… lại là:

0011

Tiêu Vân nghẹn cổ: “Hạ Lâm…”

“Im. Theo dõi xe đó.”

Xe bus chạy vào một con đường hẹp, không đèn, như bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Hạ Lâm khởi động xe, đuổi theo.

Nhưng khi xe của họ vừa rẽ vào con đường ấy —

Chiếc bus biến mất.

Không đèn hậu.

Không tiếng động.

Không bánh xe.

Không hành khách.

Không dấu vết.

Chỉ còn lại con đường trống không .

Và một ánh đèn đỏ nhỏ xíu nhấp nháy ở cuối đường, như con mắt của cái gì đó đang nhìn họ.

Âm thanh không thuộc về con người

“Có nghe không ?” – Tiêu Vân thì thầm.

Hạ Lâm nghiêng đầu.

Một âm thanh vang lên từ sâu trong con hẻm tối.

Không phải tiếng gió.

Không phải tiếng động vật.

Không phải tiếng xe.

Là tiếng… gọi tên.

“Tiêu… Vân…”

“… Hạ… Lâm…”

Giọng nói kéo dài, méo mó, như rên rỉ từ một cái miệng mục nát nằm cách họ vài cm.

Tiêu Vân bước lùi nửa bước.

“Thứ đó đang bắt chước giọng người .” – anh thì thầm.

Hạ Lâm hít một hơi thật sâu. “Không. Nó đang bắt chước chính chúng ta .”

Giọng nói vang lên lần nữa, lần này rõ hơn.

Giống hệt giọng Tiêu Vân.

Rồi chuyển sang giọng Hạ Lâm.

Rồi hòa lẫn vào nhau , trở thành thứ gì đó không còn là tiếng người nữa.

Một thứ… biết họ là ai.

Biết họ đã thấy gì.

Biết họ đang tiến gần sự thật đến mức nguy hiểm.

Hạ Lâm nói nhỏ: “Về thôi. Tối nay không thể đi sâu hơn. Nhưng mai…”

“Mai thì sao ?”

“Mai sẽ có người khác bị xóa.”

Tiêu Vân nuốt xuống. “Và nhiệm vụ của chúng ta … là tìm ra ai sẽ là người tiếp theo.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)