Chương 5 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Cơn mưa buổi đêm rơi dài như sợi chỉ, từng giọt trượt qua cửa kính xe, phản chiếu ánh đèn đường u ám. Thành phố chưa bao giờ ngủ, nhưng đêm nay, Thượng Hải như khoác lên lớp da khác – lạnh lẽo, ẩm ướt và mang theo mùi tanh kim loại. Hạ Lâm giữ vô-lăng bằng một tay, tay còn lại đặt lên đầu gối, ngón trỏ khẽ gõ nhịp vô thức. Trên ghế phụ, Tiêu Vân tựa đầu vào cửa sổ, mắt khép hờ, miệng hơi mấp máy như đang nhẩm lại điều gì đó.
Từ sau khi thoát khỏi tầng hầm “tòa nhà không số ”, họ đều trở nên lặng lẽ. Hạ Lâm ít nói hơn bình thường, ánh mắt dường như luôn dò xét khoảng trống phía sau gương chiếu hậu, như thể có ai đó đang ngồi ở hàng ghế sau . Còn Tiêu Vân – người từng cười khẩy trước mọi chuyện siêu nhiên – lại bắt đầu mang theo chuỗi tràng hạt mà mẹ anh gửi từ quê. Mỗi đêm, anh lật từng hạt một, không phải để cầu nguyện, mà chỉ để chắc rằng mình vẫn còn nghe được tiếng của chính mình .
“Cậu nghĩ... chuyện hôm đó là gì?” Tiêu Vân mở mắt, giọng khàn. “Nếu không phải ảo giác, thì... thứ ở dưới đó là cái gì?”
“Là thứ không nên tồn tại Hạ Lâm đáp, mắt vẫn dán vào con đường loang nước. “Và chúng ta đã chạm vào nó.”
Tiêu Vân rùng mình . Anh xoay cổ tay, chạm vào vùng da tím bầm nơi cổ. Năm dấu tay vẫn còn hằn rõ – lạnh, sâu, không đổi màu dù đã ba ngày trôi qua Điều khiến anh sợ không phải là đau, mà là hình dạng của vết thương: các khớp ngón, các kẽ tay... giống hệt tay anh .
Chiếc xe lướt qua khu phố yên tĩnh, đèn đường thưa thớt. Họ dừng lại trước một quán cà phê cũ kỹ nằm ở góc giao lộ. Tấm bảng hiệu gỗ treo nghiêng, dòng chữ “Midnight Mirror” phản chiếu trong vũng nước dưới chân. Quán mở cửa suốt đêm – thứ hiếm hoi trong thành phố này .
Họ chọn bàn gần cửa sổ. Người phục vụ bước đến, là một cô gái tóc ngắn, đôi mắt sáng nhưng trống rỗng. Khi cô cúi xuống rót cà phê, Hạ Lâm bỗng dừng lại . Ở sau gáy cô, ngay dưới làn tóc, là một hình xăm nhỏ — dãy số “0011”. Anh không nói gì, chỉ nhìn sang Tiêu Vân. Tiêu Vân thoáng cứng người , ánh mắt hai người gặp nhau trong im lặng.
Cà phê đắng nghét. Mùi khói thuốc, mùi mưa, và một mùi gì đó lẫn bên dưới – hăng hắc như m.á.u khô. Cả hai không ai nói . Cô phục vụ cười mỉm, chào họ, rồi quay lưng bước vào sau quầy. Hạ Lâm vẫn dõi theo cho đến khi cánh cửa nhỏ phía trong khép lại .
“Cậu thấy rồi chứ?” Anh nói khẽ.
“Thấy,” Tiêu Vân đáp, giọng trầm xuống. “Giống hệt mã tầng hầm.”
“Không chỉ vậy . Cô ta còn nói ... ‘đêm nay mưa sẽ rửa sạch thành phố’. Tôi chưa từng nhắc gì về mưa cả.”
Lời nói của Hạ Lâm khiến không khí nặng trĩu. Họ rời quán khi đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Đêm ẩm lạnh, ánh đèn xe loang thành vệt vàng lờ mờ trên con đường vắng.
Sáng hôm sau , tin tức nổ ra . Một bài viết ngắn trên mạng xã hội: “Nữ nhân viên quán Midnight Mirror được phát hiện tử vong trong nhà vệ sinh, nghi vấn tự sát.”
Kèm theo là bức ảnh mờ, nhưng đủ để thấy cô gái nằm gục, tay phải vẫn nắm chặt bút dạ , còn trên bức tường trắng phía sau là hàng chữ được viết bằng máu: 0011 0011 0011… lặp lại hàng chục lần .
Tiêu Vân nhìn màn hình điện thoại, ngón tay run run. Anh phóng đến hiện trường, chỉ để thấy quán cà phê đã bị niêm phong. Một cảnh sát trẻ đứng canh ngoài, nhận ra anh liền khẽ gật đầu. “Phóng viên Tiêu, anh đến muộn rồi . Người ta dọn dẹp gần hết.”
“Còn ai khác ở đó không ?” – anh hỏi.
“Không. Nhưng có người nói thấy cô ta đi theo... một người đàn ông mặc áo mưa đen. Không ai thấy mặt.”
Tiêu Vân lặng người . Áo mưa đen — giống hệt người mà họ gặp đêm trong tầng hầm.
Anh ngước nhìn ô cửa kính quán. Từ trong phản chiếu, trong tích tắc, anh thấy bóng một người đứng phía sau mình . Nhưng khi quay lại , chỉ có con đường trống, loang ánh sáng trắng nhợt.
Đêm đó, Tiêu Vân không ngủ. Anh nghe tiếng nước nhỏ đều trong phòng tắm – nhỏ giọt, dai dẳng, như nhịp tim bị bóp méo. Anh vào kiểm tra, nhưng vòi nước đã khóa. Cánh cửa kính phòng tắm mờ hơi nước. Khi anh tiến lại gần, một dòng chữ hiện dần lên qua lớp sương: “Cậu đã thấy nó chưa ?”
Cổ họng anh nghẹn lại . Anh lùi nhanh, tay run, đập mạnh vào cạnh bàn làm rơi chiếc cốc. Tiếng vỡ vang lên khô khốc, kéo anh trở lại thực tại Nhưng khi quay lại , hơi nước đã tan, tấm kính sạch trơn, không còn dấu vết.
Sáng hôm sau , Hạ Lâm gọi đến. “Cậu không nên ở một mình . Tôi có chuyện cần cho cậu xem.”
Cả hai gặp nhau ở văn phòng cũ của Hạ Lâm – một căn gác nhỏ trên tầng ba khu phố Tây Nam. Hạ Lâm mở máy tính, chiếu lên màn hình tấm ảnh từ camera an ninh gần quán cà phê. Trong ảnh, lúc 2:57 sáng, cô phục vụ đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc áo mưa đen, dáng gầy, cao. Nhưng điều đáng sợ là – không có hình phản chiếu của hắn trên mặt kính cửa quán, trong khi ánh đèn bên ngoài sáng rõ.
“Phản chiếu biến mất,” Hạ Lâm nói chậm rãi. “Giống cậu khi ở tầng hầm.”
Tiêu Vân nín thở. Anh nhớ lại , trong đoạn video họ quay dưới tầng hầm, khi ánh đèn pin lia qua gương, chỉ thấy Hạ Lâm – còn anh , không hề có trong khung. Lúc ấy anh nghĩ là do góc quay , giờ thì…
“Cậu nghĩ tôi bị nhiễm thứ gì đó?” Anh hỏi, giọng run nhẹ.
“Không biết . Nhưng có gì đó đang dõi theo cậu . Tôi đoán không phải con người .”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng còi tàu vọng lại từ xa, dài và rền. Ánh sáng nhấp nháy của xe cảnh sát lướt qua tường, tạo thành những vệt đỏ xanh chập chờn – trông như m.á.u đang thở.
Cả ngày hôm đó, Hạ Lâm lục lại hồ sơ cũ. Trong một bản tin năm 1998, anh tìm thấy một vụ mất tích hàng loạt ở khu công nghiệp ngoại ô – tất cả nạn nhân đều làm trong “Dự án 011”. Không ai biết đó là gì, nhưng hồ sơ bị niêm phong bởi Bộ An ninh nội địa. Trên bản đồ, vị trí công trình trùng khớp với khu vực của “tòa nhà không số ”.
Tối đến, khi hai người chuẩn bị rời văn phòng, đèn chợt chập chờn. Một luồng gió lạnh quét qua dù cửa sổ vẫn đóng. Cả căn phòng chìm vào bóng tối. Tiêu Vân bật điện thoại soi đèn, và trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào góc tường, anh thấy... một cái bóng đen in trên tường – dáng người cao, đầu nghiêng lệch, không có mặt.
Ánh đèn vụt tắt. Không gian lặng như tờ. Rồi tiếng thì thầm vang lên ngay bên tai anh – giọng nữ, yếu ớt, đứt quãng: “Đừng… tìm nữa… họ đang nhìn …”
Khi đèn bật lại , mọi thứ trống rỗng. Nhưng Hạ Lâm thấy trên cổ áo Tiêu Vân in vệt bùn nhỏ, như dấu tay ai vừa chạm vào .
Họ rời khỏi văn phòng, lái xe về phía bắc thành phố. Ngoài kia , sương mù dày đến mức che khuất cả biển hiệu đường. Radio trong xe bỗng phát sóng nhiễu, tiếng rè rè lẫn giọng nói méo mó:
“Tầng… hầm… không số … chưa … đóng… lại …”
Hạ Lâm tắt radio ngay lập tức. Nhưng tiếng đó vẫn vang trong tai họ, kéo dài, lan qua cửa kính, hòa vào âm thanh gió và mưa.
Đến nửa đêm, họ dừng trước một khu nhà bỏ hoang. Bên trong, bức tường nứt nẻ, sơn bong tróc. Dưới ánh đèn pin, họ phát hiện một cánh cửa sắt rỉ sét, trên khắc dòng chữ mờ: “Khu thử nghiệm 011 – Cấm vào .”
Không cần nói , cả hai đều hiểu. Tầng hầm họ từng rơi vào chỉ là một phần nhỏ. Và đây mới là cội nguồn.
Tiêu Vân cầm đèn, soi xuống khe cửa. Một luồng khí lạnh ùa ra , mang theo mùi ẩm và kim loại. Trong bóng tối sâu hút, họ nghe tiếng gì đó… như tiếng bước chân. Chậm rãi, lẫn với tiếng kim loại va chạm.
Hạ Lâm giơ súng, ánh mắt kiên định. “Đi tiếp đi . Nếu chúng ta không xuống, nó sẽ lên.”
Tiêu Vân nuốt khan, rồi gật. Họ bước qua ngưỡng cửa. Tiếng bản lề rít lên, kéo dài như tiếng người rên.
Đèn pin soi xuống cầu thang xoắn dẫn xuống sâu, rất sâu. Từng bậc thang phủ đầy rỉ sét và vết chân bùn. Mùi m.á.u tanh càng lúc càng rõ.
Khi đến bậc cuối, họ thấy hành lang dài, tường khắc kín những con số – 0011, 0110, 1100 – lặp đi lặp lại , như một chuỗi mã vô tận. Cuối hành lang, một căn phòng mở rộng, trần cao, bên trong là hàng chục tấm gương đặt đối diện nhau , phản chiếu thành mê cung.
Trong mỗi tấm gương, hình ảnh của họ biến dạng – khuôn mặt kéo dài, mắt trũng sâu, miệng mấp máy không ngừng. Tiêu Vân tiến lại gần, đưa tay chạm lên mặt gương, và trong khoảnh khắc đó, bàn tay trong gương chạm ngược lại anh .
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống. Anh lùi lại , nhưng hình ảnh trong gương không lùi – nó tiến lên, mỉm cười .
“Cậu thấy chưa ?” – nó nói , giọng của chính anh . – “Cậu đâu có thoát khỏi tầng hầm. Cậu chỉ mang nó theo lên mặt đất thôi.”
Tiêu Vân ngã quỵ, tim đập loạn. Hạ Lâm kéo anh đứng dậy, lùi về phía cửa. Nhưng khi quay lại , cầu thang biến mất – chỉ còn tường đặc. Gió lạnh thổi mạnh, ánh đèn pin chập chờn. Trong ánh sáng cuối cùng trước khi tắt hẳn, họ thấy phản chiếu sau lưng mình : hàng chục phiên bản của họ, đứng im, cười , đôi mắt trống rỗng như những tấm mặt nạ.
Tiếng cười vang vọng, hòa vào tiếng gió rít, rồi tất cả chìm trong bóng tối.
Câu cuối cùng còn vang lên trong đầu Tiêu Vân, lặp đi lặp lại như bản ghi lỗi :
“011... 011... 011... hệ thống chưa hoàn tất…”