Chương 4 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cơn mưa vẫn rơi trên thành phố Trường Giang, từng giọt nước nặng nề rơi xuống mái tôn cũ kỹ của khu nhà số 16, nơi bị bỏ hoang suốt nhiều năm qua.

Ở phía dưới lòng đất, hai người đàn ông vẫn chưa tìm được lối ra .

Không khí đặc quánh mùi nấm mốc và xi măng cũ.

Hạ Lâm rọi đèn pin, ánh sáng hắt lên những mảng tường nứt nẻ, nước nhỏ từng giọt, phát ra âm thanh khô khốc trong không gian im lặng đến nghẹt thở.

Phía sau họ, cánh cửa dẫn ra cầu thang biến mất — thay vào đó chỉ là một bức tường bê tông phẳng lì, lạnh buốt như thép.

Tiêu Vân áp tay vào tường, cố gõ, nhưng tiếng vọng lại trầm đục như vang lên từ bên kia mồ.

“Không thể nào... rõ ràng khi nãy lối đó vẫn còn.”

“Bình tĩnh.” – Hạ Lâm nói , mắt vẫn quét quanh. – “Thứ này giống một ảo ảnh, hoặc là thứ gì đó cố tình thay đổi không gian thật.”

Anh nói vậy , nhưng trong lòng cũng dấy lên thứ cảm giác khó tả. Không khí quanh họ nặng đến mức mỗi hơi thở đều như kéo theo mùi tanh ẩm lẫn trong phổi.

Bên dưới nền nhà, lại vang lên tiếng gõ — “Cộp. Cộp. Cộp.”

Nhịp điệu quen thuộc, nhưng lần này âm thanh nghe rõ hơn, gần hơn, như thể thứ gì đó đang di chuyển bên dưới lớp xi măng ngay dưới chân họ.

Tiêu Vân giật mình lùi lại , suýt vấp vào tấm thép tròn giữa phòng.

Những ký tự đỏ khắc trên đó giờ đã mờ đi , chỉ còn lác đác vài đường nét ngoằn ngoèo như bị ăn mòn.

“Tao không thích nơi này chút nào.” – cậu lầm bầm.

“Không ai thích cả.” – Hạ Lâm đáp khô khốc. – “ Nhưng chúng ta phải tìm cách lên. Dù là thật hay giả, mọi thứ ở đây đều đang dẫn ta đến thứ mà nó muốn .”

Anh ngẩng lên.

Bóng đèn tuýp duy nhất trên trần lại nhấp nháy. Trong ánh sáng mờ đó, Hạ Lâm thấy một bóng người đứng ở góc xa căn phòng.

Một dáng người cao, gầy, mặc áo công nhân màu xám phủ đầy bụi.

Người đó đứng quay lưng, đầu hơi nghiêng sang một bên như đang lắng nghe thứ gì đó.

“Ê…” – Tiêu Vân gọi, giọng khản đặc. – “Có người ở đây…”

Người kia không đáp.

Cậu tiến thêm hai bước, ánh đèn pin lia qua — và thứ ánh sáng lạnh ấy chiếu vào một khuôn mặt không có da.

Chỉ là một lớp thịt trần trụi, không mắt, không mũi, không miệng. Nhưng trên phần đầu vẫn còn tóc, lòa xòa bết máu.

“Người” đó bắt đầu quay đầu. Không phải bằng cổ, mà cả thân hình xoay ngược 180 độ, xương khớp kêu răng rắc.

Tiêu Vân hét lên, lùi lại .

Hạ Lâm giơ đèn pin chiếu thẳng vào mặt nó. Nhưng trong tích tắc, bóng người kia biến mất — như tan thành khói.

Chỉ còn vệt m.á.u nhỏ kéo dài trên tường, đi thẳng về phía tấm thép tròn.

Khi Hạ Lâm tiến gần, anh nhận ra chúng không phải vết nứt… mà là khuôn mặt người , bị chôn trong lớp bê tông.

Mắt nhắm, miệng há, giống như đang kêu cứu.

“Không biết . Nhưng có vẻ họ bị chôn sống trong lúc còn thở.”

Cả hai im lặng.

Một khuôn mặt trong số đó đột nhiên mở mắt.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Tiêu Vân. Cậu lùi lại theo phản xạ. Cái miệng của khuôn mặt kia bắt đầu chuyển động, phát ra âm thanh như gió rít:

“…Đừng mở cửa… Đừng mở cửa dưới sàn…”

Rồi mọi khuôn mặt khác cũng bắt đầu thở. Tường rung lên, những miệng người há ra đồng loạt, phun ra bọt nước đen ngòm.

Không khí ngột ngạt, mùi thối hôi lan khắp căn phòng.

“Lâm! Nhanh đi !” – Tiêu Vân gào, nắm tay kéo anh về phía trung tâm.

Nhưng dưới chân họ, tấm thép phát ra tiếng rền, rung mạnh. Ký hiệu đỏ một lần nữa sáng rực, như bị kích hoạt.

Căn phòng run bần bật, và trên tường, những gương mặt bị chôn bắt đầu nở nụ cười méo mó.

“Chúng tôi … chờ các người lâu rồi .”

Tiếng đồng thanh vang lên, sâu, nặng, vang vọng trong đầu cả hai.

Đèn pin tắt ngúm.

Chỉ còn ánh sáng đỏ từ tấm thép chiếu lên mặt họ, làm gương mặt cả hai trở nên méo mó, ma quái.

Một bàn tay thò ra từ khe thép.

Không phải người sống — nó đen xạm, móng dài, ướt, run run chạm vào mặt sàn. Tiêu Vân gần như cứng người , không dám thở.

Cánh tay đó bấu vào nền, kéo cả một thân người trồi lên.

Đó là một người phụ nữ, tóc dài, mặc bộ đồ bảo hộ rách nát. Cơ thể ướt đẫm, da tái xám, nhưng khuôn mặt lại … giống hệt Tiêu Vân.

Cậu lùi dần, run bắn.

“Hạ Lâm… mày nhìn kìa…”

“Tao thấy rồi .”

Bóng người đó mở mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Vân. Giọng nói phát ra không từ miệng, mà vang lên ngay trong đầu:

“Mày… chính là tao.”

Ngay khoảnh khắc ấy , Hạ Lâm kéo Tiêu Vân lùi mạnh. Anh rút con d.a.o găm trong áo, ném thẳng vào sinh vật kia .

Dao găm xuyên qua ngực, nhưng thứ đó không đổ máu — chỉ rỉ ra thứ dịch đen đặc quánh như dầu.

Thân thể nó co giật, rồi nở nụ cười .

“Một khi cửa đã mở… thì không ai rời khỏi được .”

Nó ngã xuống, tan thành lớp nước đen loang khắp nền, rồi thấm vào chân Hạ Lâm.

Da anh nóng rát, cảm giác như có hàng trăm con côn trùng bò dưới da.

Căn phòng im phăng phắc.

Chỉ còn hơi thở nặng nề của hai người và tiếng nhỏ giọt của nước từ trần nhà.

Tiêu Vân run rẩy nhìn Hạ Lâm.

“Tao nghĩ... chúng ta vừa chạm vào thứ bị phong ấn thật rồi .”

“Ừ. Và nó đã đ.á.n.h dấu tao.” – Hạ Lâm nói , giơ bàn tay lên. Vệt da đỏ từ chương trước giờ đã loang ra đến cổ tay, lan thành hình ký hiệu tròn, giống hệt hoa văn trên nắp thép.

Tiêu Vân định bước lại gần, nhưng Hạ Lâm giơ tay ngăn.

“Đừng. Mày không được lại gần tao. Tao nghe thấy tiếng gì đó trong đầu.”

“Tiếng gì?”

“…Giống như ai đó đang thì thầm. Nói rằng bọn họ bị chôn dưới đây. Rằng người ta từng trộn bê tông với xác người để phong ấn.”

Không khí đặc quánh.

Tiêu Vân nhìn quanh, cố tìm manh mối. Ở góc phòng có một cái tủ sắt đổ nghiêng, trên đó dính tấm bảng tên gỉ sét: “Đội 8 – Kỹ thuật nền móng, năm 2016.”

Cậu mở ra , bên trong là chồng hồ sơ mốc meo. Một tờ giấy gần như bị ướt nát, nhưng vẫn đọc được vài dòng:

“Ngày 12 tháng 7 năm 2016 – thử nghiệm tầng âm. Mẫu số 08 thất bại, chủ thể mất kiểm soát, tiến hành khóa chặt nắp thép – tránh mở ra . Báo cáo gửi Viện Trấn Linh.”

“Viện Trấn Linh?” – Tiêu Vân lặp lại , giọng run.

“Chưa từng nghe . Có vẻ là tổ chức ngầm.” – Hạ Lâm cau mày.

“Tức là đây không chỉ là tầng hầm… mà là một cơ sở nghiên cứu?”

“Hoặc là nhà tù. Dành cho những thứ không thể tồn tại bên trên .”

Tiếng rền dưới chân lại vang lên, lần này dữ dội hơn. Tấm thép tròn rung bần bật, phát ra tiếng rạn nứt.

Những khuôn mặt trên tường đồng loạt mở mắt, nhìn xuống trung tâm phòng.

Một giọng nói vang lên — trầm, khàn, và rất gần:

“Các người … đã phá phong ấn.”

Ánh sáng đỏ lóe sáng, hất tung cả hai. Cơ thể Hạ Lâm đập vào tường, m.á.u từ trán chảy xuống.

Trong khoảnh khắc ấy , anh nhìn thấy bóng người vô diện – hàng chục, hàng trăm – trườn ra từ dưới sàn. Không còn phân biệt được ai với ai, tất cả đều giống nhau : không mặt, không mắt, chỉ có tiếng thở nặng nề.

“Vân! Chạy!”

Tiêu Vân gào lên, kéo Hạ Lâm chạy về phía bức tường nứt.

Bất ngờ, tường mở ra , lộ cầu thang dẫn lên trên . Cả hai lao lên, hơi thở dồn dập, tiếng gõ “cộp cộp” vẫn vang đuổi theo từng bước chân.

Khi họ bật tung cánh cửa sắt lên mặt đất, trời vẫn còn mưa.

Họ ngã sõng soài trên mặt đường, ướt sũng, ho sặc sụa.

Tầng hầm phía sau đã biến mất.

Chỉ còn nền đất trống và tấm bảng cũ ghi “Công trình ngừng thi công”.

“Tao… không muốn xuống đó lần nữa đâu .” – Tiêu Vân thở dốc.

“Không cần.” – Hạ Lâm nói khẽ. – “Nó sẽ tự tìm đến chúng ta .”

Anh giơ tay lên nhìn .

Vết ấn đỏ trên cổ tay giờ đã lan đến cánh tay, tạo thành hình vòng tròn khép kín. Ở giữa vòng tròn, có con mắt đang mở dần ra .

Ba ngày sau , Tiêu Vân trở lại căn hộ nhỏ ở khu Nam Thành.

Cậu cố tắm rửa, ăn, ngủ như bình thường, nhưng không thể. Cứ nhắm mắt là cậu lại nghe tiếng “cộp cộp” vang dưới giường.

Mỗi lần mở đèn, không có gì. Nhưng nếu để yên trong bóng tối, tiếng đó lại trở lại — đều đặn, kiên nhẫn.

Cậu bật điện thoại lên, mở nhật ký cuộc gọi.

Giữa danh sách số quen, có một số lạ không tên, gọi đến lúc 3:00 sáng mỗi đêm.

Tiêu Vân thử nghe .

Phía đầu dây, chỉ có tiếng gió thổi… rồi một giọng nữ khe khẽ:

“Đừng để hắn nhìn thấy mày.”

“Hắn nào?” – cậu run run hỏi.

“…Người không có mặt.”

Sau câu nói đó, cuộc gọi tự ngắt.

Cùng lúc đó, Hạ Lâm đang ở văn phòng cảnh sát.

Anh mở hồ sơ vụ “Khu nhà số 16”, tìm thấy bản danh sách nạn nhân c.h.ế.t năm 2016 trong vụ “sập hầm”. Tổng cộng có 17 người .

Nhưng trong danh sách, cái tên cuối cùng là Tiêu Vân.

Hạ Lâm trố mắt, tim đập mạnh.

“Không thể nào…”

Anh lấy điện thoại gọi cho Tiêu Vân, nhưng bên kia chỉ có tín hiệu rè rè, rồi một giọng nói vang lên – không phải giọng người sống:

“Cậu ta chưa rời khỏi tầng trừ một đâu .”

Hạ Lâm ném điện thoại xuống bàn, nhưng màn hình vẫn sáng.

Trên đó hiện lên ảnh chụp:

Anh và Tiêu Vân đứng trong căn phòng tầng hầm… phía sau họ, hàng chục gương mặt không da đang cười .

Màn đêm trùm xuống Trường Giang.

Ở khu nhà hoang số 16, cánh cửa sắt vốn bị phong tỏa lại tự động hé mở.

Một bàn tay đen sạm, móng dài, thò ra khỏi bóng tối, chạm lên mặt đất — kéo theo một khuôn mặt mới, chưa hoàn chỉnh.

Nó thì thầm bằng giọng người :

“Tầng tiếp theo… đã mở.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)