Chương 2 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Đêm ấy , Hạ Lâm gần như không chợp mắt. Căn phòng làm việc tối om, chỉ còn ánh sáng từ màn hình laptop chập chờn soi nửa khuôn mặt anh .
Tiếng mưa rơi đều ngoài cửa kính, hòa vào tiếng đồng hồ treo tường, tạo thành nhịp điệu lạ kỳ — mỗi giây trôi qua đều nặng nề như bị kéo dài.
Anh xem đi xem lại file ghi âm mà Tiêu Vân thu được trong tòa nhà.
Đoạn đầu là tiếng bước chân, tiếng cửa kẽo kẹt, rồi tiếng Tiêu Vân thở gấp...
Nhưng đến phút thứ 14, giọng của chính anh vang lên:
“Chúng ta phải ra khỏi đây.”
Và sau đó, một giọng khác chồng lên, giống hệt anh , cùng lúc nói lại :
“Chúng ta phải ở lại .”
Hạ Lâm dừng phát, nhìn chằm chằm vào màn hình. Không, đó không phải tiếng vọng. Sóng âm hoàn toàn khác nhau . Hai giọng, cùng lúc. Một của anh , và một thứ... bắt chước anh .
Tiếng gõ cửa khiến anh giật mình .
Tiêu Vân xuất hiện, tóc rối, mắt thâm quầng. “ Tôi cũng không ngủ được .”
Anh đặt lên bàn một xấp ảnh — “ Tôi rửa ra từ video quay đêm qua.”
Những tấm ảnh chụp cảnh hành lang, căn phòng vẽ mặt người , cánh cửa khóa…
Nhưng có một tấm, khiến cả hai lặng người .
Đó là ảnh chụp lúc họ đang đứng trong phòng.
Hai người .
Và một bóng trắng đứng giữa — không rõ mặt, không bóng, không hình dạng, chỉ có một khoảng mờ nhòe, như sương đặc.
“Ống kính tôi không phản sáng,” Tiêu Vân nói , giọng nghèn nghẹn. “Không thể nào có vệt nhiễu kiểu này .”
Hạ Lâm nhìn lâu vào tấm ảnh, rồi nói khẽ:
“Cậu có để ý không ? Bóng trắng này ... đứng đúng vị trí chiếc ghế có camera.”
Sáng hôm sau , họ đến cục lưu trữ hồ sơ dân sự.
Theo giấy tờ, tòa nhà số 31 từng thuộc quyền sở hữu của một nhiếp ảnh gia tên là Trương Vĩ, mất tích tháng 7 năm 2018, đúng thời điểm khu này bị bỏ hoang vì vụ cháy.
Nhưng hồ sơ vụ cháy bị đ.á.n.h dấu “bảo mật nội bộ”, không công bố công khai.
Tiêu Vân nhìn Hạ Lâm “Muốn xem không ?”
“Đương nhiên. Nhưng ta phải mượn đường khác.”
Cả hai đến gặp một người quen cũ của Hạ Lâm trong cảnh sát – đội trưởng Lý Thành, nay làm ở văn phòng hồ sơ cũ.
Lý Thành nhăn mặt khi nghe tên “Tòa nhà 31”:
“Hạ Lâm mày nên tránh xa vụ đó. Hồ sơ này bị khóa suốt 7 năm nay. Không chỉ vì cháy nhà, mà vì những ảnh được tìm thấy bên trong.”
“Ảnh?” – Tiêu Vân hỏi.
Lý Thành nhìn quanh rồi hạ giọng:
“Tất cả ảnh trong vụ cháy đều… không thể in ra . Máy in, máy tính, thậm chí máy chiếu đều hỏng khi cố mở file.
Cảnh sát giám định cho rằng đó là lỗi nhiễu sóng từ nhiệt. Nhưng mày biết không — một viên điều tra viên đã phát điên sau khi nhìn thấy ảnh gốc.”
Không khí đặc quánh.
Hạ Lâm hỏi: “Có bản sao chứ?”
Lý Thành chần chừ, rồi rút từ tủ sắt một phong bì niêm phong cũ kỹ, ném lên bàn.
“Coi đi . Nhưng sau khi xem, đừng quay lại nữa.”
Họ mở phong bì. Bên trong là sáu tấm ảnh đen trắng, giấy đã ngả vàng.
Ảnh đầu tiên: một phòng tối với tường đầy ảnh chân dung.
Ảnh thứ hai: một người đàn ông đứng quay lưng, bên cạnh chiếc máy ảnh lớn, bóng anh kéo dài đến tận tường.
Ảnh thứ ba: những khuôn mặt trong ảnh treo tường đều quay đầu nhìn về phía ống kính, dù là ảnh tĩnh.
“Chuyện này …” – Tiêu Vân lùi lại , nổi da gà.
Hạ Lâm nghiêng đầu nhìn kỹ:
“Góc chiếu sáng ở đây sai. Nếu ánh sáng từ đèn phía trước , bóng không thể đổ dài như thế.”
Tấm thứ tư… chỉ là một khoảng đen, nhưng nếu nhìn lâu, sẽ thấy thấp thoáng hình dạng như khuôn mặt đang bò ra từ bóng tối.
Tấm thứ năm: một đứa trẻ, mắt bị xóa, miệng kéo dài đến tận cổ.
Tấm cuối cùng: tòa nhà số 31, chụp từ xa — nhưng ở cửa sổ tầng hai, có một người đang nhìn xuống.
Không rõ mặt, chỉ thấy nụ cười .
“Đủ rồi .” – Lý Thành giật lại phong bì, đóng mạnh nắp. “Mày muốn c.h.ế.t à ?”
Nhưng khi anh ta định cất, bức ảnh cuối cùng biến mất.
Cả ba nhìn nhau .
“Không, không thể nào—”
Phong bì trống trơn.
Tiêu Vân thở dốc, giọng lạc đi : “Hạ Lâm anh nhớ không ? Cửa sổ tầng hai… nơi chúng ta thấy ánh đỏ.”
Chiều đó, về văn phòng, Tiêu Vân mở laptop.
Anh phóng to tấm ảnh trắng mờ đêm qua điều chỉnh độ sáng. Dưới lớp nhiễu, xuất hiện… chữ viết tay.
“ Tôi vẫn ở đây. Đừng chụp tôi nữa.”
Hạ Lâm im lặng. Anh lấy ra tấm ảnh thứ năm trong bộ hồ sơ — đứa trẻ bị xóa mắt.
Ở góc dưới , có dòng ghi bằng mực đen:
“Ảnh số 122. Không dùng đèn flash.”
“Trương Vĩ là nhiếp ảnh gia. Có lẽ hắn nghiên cứu thứ gì đó về bóng hoặc ánh sáng,” Hạ Lâm nói . “Có khả năng hắn đã chụp được … những thứ không thuộc về con người .”
Tiêu Vân nhìn anh : “Ý anh là… ảnh chính là cánh cửa nối giữa hai thế giới?”
“Không chỉ là cửa,” Hạ Lâm đáp, giọng lạnh. “Có thể là bẫy.”
Đêm xuống, Tiêu Vân rửa thêm ảnh trong phòng tối tạm ở tầng dưới . Ánh đèn đỏ hắt lên mặt anh , mồ hôi rịn ra vì phòng kín và vì… nỗi sợ.
Khi ảnh vừa hiện hình, anh sững người :
Trên tấm ảnh chụp Hạ Lâm đang đứng ở văn phòng, phía sau lưng anh có một bàn tay trắng bệch đặt trên vai.
Tiêu Vân lùi lại , tấm ảnh rơi xuống sàn. Anh bật đèn lớn – căn phòng trống không , chỉ có mình anh .
Nhưng trong chậu nước rửa ảnh, một khuôn mặt phản chiếu đang mỉm cười .
Anh hét lên, đổ tung nước, tấm ảnh ướt dính vào tường.
Giọng Hạ Lâm vang lên từ trên lầu: “Có chuyện gì?”
“Không… không sao .” – Tiêu Vân run tay gom lại dụng cụ.
Anh nhìn lại tường — tấm ảnh ướt đã biến mất.
Sáng hôm sau , Hạ Lâm quay lại hiện trường lần nữa.
Tòa nhà số 31 giờ bị rào kín, nhưng anh vẫn lách vào từ phía sau . Không khí lạnh, im ắng như chưa từng có người sống.
Anh mang theo một máy ảnh phim cũ, cùng ống kính 50mm. “Nếu đúng là bẫy quang học, ta cần thử lại ,” anh lẩm bẩm.
Trong căn phòng tầng hai, những bức tường đã tróc, vết phấn “Đừng mở” vẫn còn.
Anh giơ máy lên chụp — tách!
Một, hai, ba bức…
Khi anh xem lại , tất cả đều là ảnh bình thường, chỉ đến bức thứ tư… góc phải có một mắt người nhìn ra .
Anh quay lại — không ai.
Nhưng chiếc máy ảnh trong tay tự động chụp thêm, dù anh chưa bấm.
Tách! Tách! Tách!
Hạ Lâm ném máy xuống sàn. Ống kính vẫn quay về hướng anh , đèn flash lóe sáng một lần .
Khi anh mở mắt ra , toàn bộ phòng đã đổi màu — ánh sáng trở nên xanh lam vách tường như tan chảy. Và ở giữa phòng, có người đàn ông mặc áo đen, khuôn mặt bị mờ.
“Trương Vĩ?” – Hạ Lâm khẽ gọi.
Người đó không trả lời.
Chỉ đưa tay lên, giơ máy ảnh của mình .
“Tách.”
Trong tích tắc, Hạ Lâm cảm thấy cơ thể cứng đờ. Mọi âm thanh biến mất. Không khí xung quanh đóng băng.
Anh cố nhấc tay nhưng không thể. Chỉ còn đôi mắt chuyển động.
Phía trước , Trương Vĩ mỉm cười , nói bằng giọng khàn khàn:
“Khi ánh sáng biến mất… ảnh vẫn còn. Ảnh là linh hồn của sự thật.”
Rồi hắn biến mất.
Khi Hạ Lâm tỉnh lại , anh đang nằm ngoài cửa tòa nhà, trời đã sáng. Máy ảnh vỡ nát bên cạnh, phim rơi vãi.
Một bức âm bản dính vào tay anh , hình ảnh mờ mịt nhưng rõ ràng có … chính anh , đang bị một bóng đen nắm cổ.
Anh đem về phòng tối, tráng thử.
Khi ảnh hiện ra , khuôn mặt anh trong ảnh đang mở mắt nhìn lại , còn bóng đen phía sau ... biến mất.
Tiêu Vân bước vào , im lặng nhìn tấm ảnh.
“Anh thấy chưa ,” anh nói chậm rãi, “ảnh không chỉ lưu lại hình… mà lưu cả ký ức của nơi đó.”
Hạ Lâm gật đầu: “Và ký ức ấy đang sống.”
Đêm hôm đó, gió thổi mạnh. Hạ Lâm mở máy tính định xem lại dữ liệu, nhưng file âm thanh của đêm đầu tiên tự động phát.
Giọng nói méo mó vang lên, lần này rõ hơn:
“Ảnh đầu tiên chỉ là khởi đầu. Khi đến ảnh thứ mười, ngươi sẽ hiểu.”
Anh nhìn sang tường — trên đó, các bức ảnh cũ tự động rơi xuống, xếp thành hàng ngang:
1… 2… 3…
Chỉ còn trống chỗ cho bảy tấm nữa.
Hạ Lâm lặng người .
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon chớp tắt, phản chiếu lên tường một bóng người .
Nhưng trong phòng chỉ có một mình anh .
Những bức ảnh không chỉ ghi lại hiện thực, mà còn mở ra cánh cửa nối với thứ đang quan sát họ. Và “ảnh thứ mười” là gì — lời cảnh báo, hay nghi thức triệu hồi?